Ngày đăng: Tháng Mười 31, 2014

[Hiện đại] Đoạt Tử – Chương 8


Chương 8: Vì sao phải dùng đồng hồ báo thức, không có mẹ gọi cậu rời giường sao?
Edit: Rika
Yêu một người cần có duyên phận, nhưng hôn một người, có lẽ chỉ cần ý loạn tình mê trong nháy mắt. Lâm Diễm nghĩ Lý Đường sẽ đẩy cô ra, nhưng anh lại không làm thế, hơn nữa còn đáp lại cô, như là lễ phép hôn cô vậy.
Động tác của Lý Đường săn sóc lại ôn hòa, nhưng Lâm Diễm vẫn cảm giác được tay anh đặt trên lưng cô tăng thêm một chút lực đạo.
Săn sóc, ôn nhu lại thêm một ít lực, đây là nụ hôn của Lâm Diễm và Lý Đường, Lý Đường chậm rãi cho cô cảm thụ, mà cô cũng để cho anh từ từ cảm thụ, Lý Đường không giống như Nhan Tầm Châu, nụ hôn của Nhan Tầm Châu là bá đạo và khiêu khích.
Nụ hôn này rất dài, nguyên nhân không phải là hai người không muốn rời nhau, mà là Lâm Diễm muốn để cho Lý Đường là người rời đi trước.
Rốt cục đến lúc hai người thở hổn hển, Lý Đường mới buông ra, cố gắng điều chỉnh bản thân, chủ động nói “Thực xin lỗi”
Lý Đường nói một câu xin lỗi làm cho Lâm Diễm càng thêm xấu hổ “Tôi uống hơi nhiều, người nên nói xin lỗi phải là tôi”
Lý Đường một tay dút vào túi, khóe miệng cong lên “Vậy tôi thật sự vinh hạnh”
Lúc Lâm Diễm đánh răng, miệng có chút đau, nhìn vào trong gương thấy khóe miệng hơi bị xướt da, cô vội dùng nước lạnh vỗ vào mặt, sau đó hai má bỗng nhiên nóng lên, qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh trở lại.
Lâm Diễm đối vói Lý Đường có chút suy nghĩ, cô là quân cờ của anh, tuy rằng mục đích của cô đối với Lý Đường cũng không đơn giản, nhưng cô lại cảm thấy không có gì là không đúng cả.
Tình yêu vốn dĩ trong suốt như thủy tinh, nó vô giá, nhưng lại không chịu nổi bão táp mưa sa.
Về phần quan hệ của Lâm Diễm và Phan Tuyền, những người ở sở công ty không ai biết, nhưng Phó Thiên lại rất rõ ràng, ông thấy trong Phan Tuyền có vẻ thích Lâm Diễm, nhưng lại sợ Lâm Diễm coi trọng Phan Tuyền vì tiền của anh ta, cho nên ông cố ý bảo Lâm Diễm mang tài liệu vào cho mình, sau đó thanhg khẩn chỉ bảo cô vài câu “Tiểu Yến a, Phan Tuyền là người làm ăn, tuy rằng thành công trong sự nghiệp, mị lực cũng tốt, nhưng cái loại đàn ông này đối với phụ nữ rất không ổn định, anh ta không phải là một người tốt để chọn làm chồng”
Lâm Diễm suy nghĩ một chút, sau đó trả lời “Phan Tuyền nói sau khi chia tay sẽ mua cho tôi một căn nhà, chú Phó, bây giờ giá nhà ở thành phố rất cao, tôi không có tiền mà mua”
Sau đó Phó Thiên cũng không nói gì nữa, phất tay bảo cô ra ngoài, ông đối với cô có một chút thất vọng.
Sau khi Lâm Diễm rời khỏi phòng thì bắt đầu làm việc, tuy rằng cô chắc chắn sẽ không làm lâu ở đây, nhưng vẫn tận tâm đem hết sức lực của mình ra hoàn thành tốt công việc.
Kỳ thật trong lòng Lâm Diễm rất cảm kích Phó Thiên, lúc Phó Thiên muốn giới thiệu cô với con trai của Giang Vũ, Lâm Diễm biết Phó Thiên không hề khinh thường cô, nhưng không thể vì chuyện đó mà cô quên đi chính bản thân mình. Nếu có thể, cô muốn mình giống như những người phụ nữ khác, có được một tình yêu đơn giản mà hạnh phúc, mặc kệ sự ồn ào của xã hội, cô chỉ cần bên cạnh mình có một người ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc, thế là đủ rồi.
Thế nhưng, cái thứ gọi là tình yêu này, lại rất khó tìm. Thời điểm cô còn ở trong tù, có rất nhiều cô gái bởi vì vào tù, cho nên đã bị bạn trai chia tay, chồng thì đòi ly hôn? Cho nên lúc cô đứng trước tòa, tội danh được thành lập, cô biết, hạnh phúc của mình đã mãi mãi bay xa.
__________________
Phan Tuyền gọi điện thoại cho Lâm Diễm, hỏi cô có thể đi dự tiệc ở Nhan gia cùng với anh ta được không?
Lâm Diễm liền hỏi “Tôi đi có thích hợp không?”
Phan Tuyền nói “Có cái gì mà không thích hợp cơ chứ, lần trước Nhan phu nhân nói chuyện với cô, nói rất thích cô”
Trương Mộ Mộ thích cô? Chuyện này thật sự quá vinh hạnh a, Lâm Diễm buông áo lông trong tay ra, đi tới cửa sổ, dựa vào đó rồi hỏi “Cũng được, khi nào thế?”
Phan Tuyền : “Ngày mốt, cô chuẩn bị một chút đi”
. . . . . . .
“Không nên đi” Lý Đường nói sau lưng cô, Lâm Diễm xoay người : “Cơ hội lần này không phải rất tốt hay sao?”
Lý Đương hỏi lại cô: “Cô nghĩ Nhan Tầm Châu là loại người nào?”
Lâm Diễm bị hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút liền nói “Lãnh huyết vô tình, lòng dạ hiểm độc”
“Cho nên bây giờ không cần đi, nếu như tới Nhan gia, tôi quả thực không đảm bảo được sự an toàn của cô” Lý Đường nói.
Nhan gia là nơi như thế nào, Lâm Diễm chưa nghe nói qua, nhưng Nhan Tầm Châu gây thù chuốc oán khá nhiều, nghe nói nơi đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, là nơi trọng yếu của Nhan Tầm Châu, Lý Đường muốn cứu cô ra khỏi Nhan gia, quả thật rất khó khăn.
Nhưng Lâm Diễm vẫn muốn tham gia bữa tiệc lần này, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô không phải là đối mặt với Nhan Tầm Châu, mà là cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Làm ở “Quân Nhan”, tiền lương của cô đều gửi vào sổ tiết kiệm trong ngân hàng. Cô tới thành phố S cũng không mang theo nhiều lắm, hơn nữa đã ở đây một thời gian, lần này tới Nhan gia, cô cần mua quần áo mới, tuy lần trước cô đã  mua mấy bộ, nhưng vẫn không tìm một bộ thích hợp để đi dự tiệc với Phan Tuyền.
Lâm Diễm đem tầm mắt đặt trên người Lý Đường, Lý Đường sờ sờ cái mũi của mình “Trên mặt tôi có dính cái gì sao?”
Lâm Diễm lắc đầu, cô nói: “Lý đội, anh có tiền không?”
Lý Đường nhìn cô cười, mở tủ ra, lấy đưa cho cô hơn mười vạn, mặt khác từ trong túi móc ra một vạn đưa thêm cho cô “Không đủ thì cứ hỏi tôi”
Lâm Diễm thấy Lý Đường đưa cho cô nhiều như thế, bất an nói “Không cần nhiều như thế”
Đối với sự lúng túng của cô, Lý Đường khẽ cười “Coi như là kinh phí đi”
Lâm Diễm: “Nhưng cũng không cần nhiều như thế”
“Không sao, cứ giữ đó đi” Lý Đường nói, sau đó nhìn đồng hồ “Tôi phải ra ngoài, chiều nay chắc không ăn cơm tối, không cần làm cơm cho tôi”
Lâm Diễm nói “Được”
Kỳ thật, Lý Đường cảm thấy Lâm Diễm như một người vợ hiền, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Lúc cần thực tế thì cố rất thực tế, lúc cần lãng mạn thì cô cũng rất lãng man, có đôi khi anh suy nghĩ trước kia cô là người như thế nào? Là một cô gái mộng mơ, khờ dại, nội tâm trong sáng, là một học sinh ưu tú?
Đúng là lúc còn đi học cô rất giỏi, lúc Lý Đường xem hồ sơ của cô, thấy thành tích rất tốt, cho nên anh có thể khẳng định cô là người thông minh.
________
Lâm Diễm cầm tiền Lý Đường đưa đi dạo một vòng trung tâm mua sắm cả nửa ngày, sau đó lại cảm thấy quá lãng phí, suy nghĩ một hồi, quyết định không mua quần ào nữa, ngược lại cô mua một cái máy may về nhà, sau đó đến chợ mua vải cùng một số phụ liệu khác, sau đó dùng cả buổi tối để may đồ.
Ngày cô đi dự tiệc ở Nhan gia, cô mặc bồ sườn sám màu trắng do chính mình tự may, nhìn rất đẹp.
Trương Mộ Mộ rất thích bộ đồ của cô, lúc cô và Phan Tuyền bước vào Nhan gia, Trương Mộ Mộ liền kéo tay cô hỏi bộ đồ này mua ở đâu?
“Nhìn thật đẹp, lại còn rất model nữa” Trương Mộ Mộ hỏi, sau đó đưa mắt đánh giá bộ đồ.
Lâm Diễm cúi đầu, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: “Không phải mua đâu, mấy hôm trước tâm huyết dâng trào, liền thiết kế ra, vốn không dám lấy ra mặc, nhưng một người bạn của tôi nói nhìn không tồi, cho nên tôi liền mặc thử”
Ở thành phố này, cô làm gì có bạn, người duy nhất cho lời đánh giá trong miệng cô chính là Lý Đường.
“Đâu chỉ là không tồi, mà là rất rất đẹp” Trong mắt Trương Mộ Mộ tràn ngập sự tán thưởng, tấm tắc khen liên tục, sau đó đi tới nói với Nhan Tầm Châu “Tâm Châu, em muốn nhờ Lâm tiểu thư thiết kế giúp em một bộ quần áo, cũng không biết Lâm tiểu thư có thể hay không. . . .”
Theo lý thuyết, Trương Mộ Mộ hẳn là phải nói những lời này với Lâm Diễm, nhưng cô lại nói với Nhan Tầm Châu, trong lòng Lâm Diễm buồn cười, sau đó nghe được Nhan Tầm Châu nói với Trương Mộ Mộ “Em thật sự đã nhìn trúng cái gì thì sẽ không buông tha”
“Đâu có, em rất thích cơ mà” Trương Mộ Mộ biện hộ cho chính mình.
Đúng lúc này, Phan Tuyền cũng mở miệng nói với Lâm Diễm “Tiểu Yến, nếu em dâu đã thích như vậy, rãnh thì làm giúp cô ấy một bộ đi”
“Nếu có thể được Nhan phu nhân ưa thích, tôi nguyện khẳng định cống hiến hết sức lực.” Lâm Diễm cười cười mở miệng nói, đưa mắt nhìn Trương Mộ Mộ, bởi vì Trương Mộ Mộ đứng cùng với Nhan Tầm Châu, cho nên ánh mắt cô vẫn vô tình liếc qua Nhan Tầm Châu.
Trong lòng Nhan Tầm Châu dậy sóng, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Lát sau, Lâm Diễm được Trương Mộ Mộ dẫn đi tham quan trong nhà, Trương Mộ Mộ nói “Tiểu Yến, cô có khiếu thẫm mỹ tốt, gần đây tôi vừa mới trang trí lại nhà cửa, cô nhìn thử xem có được không?”
Lâm Diễm nói “Được”
Về thiết kế nhà cửa, Lâm Diễm cũng biết chút ít, lúc ấy Nhan Tầm Châu đem cô an bài ở một nhà trọ ở thành tây, lúc đó cô liền coi đó như nhà mình, mỗi ngày đều suy nghĩ phải trang trí ngôi nhà như thế nào, có một lần cô nghĩ ra cần một bình hoa, thế là cô cơ hồ đi dạo hết tất cả các cửa hàng cùng siêu thị của thành phố S.
Thế nhưng cũng không ở được bao lâu, căn phòng do cô tự trang trí, cô không có phúc ở lại.
Nhan gia được bày trí theo hình thức ngôi nhà cổ điển, mọi thứ đều toát lên sự thoải mái, ấm áp, tươi mát.
Trương Mộ Mộ nói khi trang trí nhà cửa cần phải có tâm, Lâm Diễm liền nói “Đúng thế, như vậy mới đẹp được”
“Ừ, thật sự rất đẹp”
“Thật đẹp”
“ . .. .  .. .”
“Đây là phòng ngủ của con trai tôi” Trương Mộ Mộ mang cô đến đây, sau đó liên tục nói về con mình “Nó rất quậy phá, mỗi ngày bảo mẫu dọn mấy lần nhưng vẫn cứ rối tung lên như thế”
“Ha ha. . . .” Lâm Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy phía đối diện có một căn phòng, có phải đó là phòng của Đông Đông không?
“Con của Nhan phu nhân mấy tuổi rồi?” Lâm Diễm cảm thấy cổ họng đau đớn, tràn ngập mùi máu tươi.
“Đã bốn tuổi rồi” Trương Mộ Mộ nói, khóe miệng cười nhu hoa “Chắc bảo mẫu đã mang nó ra ngoài phơi nắng, lát nữa sẽ trở lại”
“Nhan phu nhân thật may mắn” Lâm Diễm cười nói.
“Cám ơn” Trương Mộ Mộ cười vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn về phía căn phòng đối diện “Tôi còn có một đứa lớn nữa, hiện tại đang học lớp một, bên kia là phòng của nó”
Lâm Diễm nương theo ánh mắt của Trương Mộ Mộ nhìn về phía căn phòng, cảm thấy cơ thể không kìm chế được mà run rẩy, Trương Mộ Mộ muốn tiến tới mở cửa phòng, đúng lúc này, bảo mẫu đi lên “Phu nhân, tiên sinh hỏi phu nhân lần trước có đặt một bức tranh, hiện có người đưa tới”
Trương Mộ Mộ hơi khựng lại, quay đầu nói với Lâm Diễm “Tôi xuống dưới xem một chút”
Lâm Diễm: “Được”
Trương Mộ Mộ đi theo bảo mẫu xuống lầu, Lâm Diễm tựa lưng vào vách tường không ngừng thở dốc, trong ngực đau đớn như bị dao đâm, mỗi khi cô hít thở, giống như có từng con dao nhỏ cắt xé vào tim phổi, mạch máu vỡ toang, máu tươi tuôn ra xối xả. . . .
Lâm Diễm ngây người trước cửa phòng Nhan Thư Đông một lát, mở cửa ra, cô nhìn trên giường, nhìn giá sách, bàn học, trên đó bày một chậu xương rồng, một ít mô hình người máy. Sau đó Lâm Diễm ngây người trước giường của cậu, ga trải giường màu trắng, tủ đầu giường có mấy bức tranh biếm họa, cùng một cái đồng hồ báo thức.
Vì sao lại cần đồng hồ báo thức, là không có mẹ gọi cậu rời giường hay sao?
Trong đầu cô lúc này toàn hình ảnh của Đông Đông, Đông Đông của cô tối ngủ có đá chăn không? Đông Đông của cô sáng rời giường sẽ như thế nào? Đông Đông của cô có thường nằm mơ về mẹ của nó không…..?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên “Cô ở phòng tôi làm cái gì?”
Lâm Diễm buông đồng hồ báo thức trong tay ra, giọng nói này là của Đông Đông, cậu đã học về rồi sao?

[Xuyên không] Y sủng cuồng phi – Chương 52, Q2


Chương 52: Phượng thịnh yến
Edit: Liễu Cass
Beta: Rika
Ba ngày trôi qua , nói dài cũng không dài , bảo ngắn cũng không ngắn , có lẽ đối với Quân Dật Hiên mà nói, có thể nói là sống một ngày bằng một năm , hắn đang chờ đợi, đợi khắc này của ba ngày sau .
Trong Kim Loan điện , lúc này khung cảnh trong hoàng cung rất yên bình , xa hoa nhưng không quá ồn ào , mọi người đều ngồi vào vị trí của mình , tuy mọi người đều biết hoàng cung Tây Lưu không hề yên bình như vậy , nhưng cũng không làm cho mọi người bỏ đi sự mong chờ tại yến hội lần này.
Quân Dật Hiên giờ phút này đang ngồi tại vị trí của mình , bất quá mấy ngày nay , cả người đã toát ra khí chất hoàn toàn khác , lúc trước là một Quân Dật Hiên nho nhã , ôn nhuận , nhưng để làm đế vương Tây Lưu quốc hiển nhiên vẫn không  hoàn mỹ lắm ! Nhưng , Quân Dật Hiên hiện tại , toàn bộ đã lộ ra khí thế của đế vương , trên người tản ra quý khí mạnh mẽ , giơ cao chén rượu , trong lời nói có chút khách sáo , một tiếng nói ra , tiệc tối liền bắt đầu , âm nhạc chậm rãi vang lên, náo nhiệt vô cùng !
Yến Tần Ngạo nhìn lên chỗ Quân Dật Hiên , cùng với Minh Nhân thái hậu , tuy trên người quần áo đẹp đễ quý phái nhưng không dấu nổi mệt mỏi , khóe miệng Yến Tần Ngạo lộ ra một nụ cười khó hiểu!
Lần này , có thể nói hắn là tiền mất tật mang , mà Quân Dật Hiên quả nhiên  đủ thâm!
Rồi sau đó nghĩ đến lời đồn đãi khi Quân Dật Hiên hạ thánh chỉ , hứng thú làm cho đôi mắt như phát sáng , hôm nay xem ra còn có trò hay để xem!
Trên bàn rượu , món ngon bày đầy bàn , phần lớn là giai nhân mỹ nữ tham gia yến tiệc nên không khí thoang thoảng mùi son phấn , liền như vậy mắt , mỗi viên quan trong chiều bên người cũng phải mang ít nhất hai gia quyến đi theo , cung nữ hoặc ca múa , hoặc rót rượu, một ít viên quan háo sắc lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi , còn một đám cung nữ được phân công phục vụ chu đáo cho những viên quan chức vụ lớn!
Mà trong dó cũng không ít người đủ thông minh để suy nghĩ về í đồ của Hiên đế!
Mà lúc này , đã thấy nhất phẩm thị vệ vội vàng từ bên ngoài đi vào Kim Loan điện , ở bên tai Quân Dật Hiên thì thầm vài câu , chỉ vài câu đã làm cho sắc mặt Quân Dật Hiên trở lên tái nhợt!
“Điều động cấm vệ quân , dù phải ép buộc cũng phải giữ được nàng ở lại “. Quân Dật Hiên gầm lên ra tiếng , trên mặt lại hiện lên dữ tợn cùng điên cuồng!
Phong Nhược Ngôn , hết thảy ta đều đã chuẩn bị tốt , nàng chỉ cần tùy thời phối hợp cùng ta , Quân Dật Hiên ta liền có thể cho nàng trở thành người được mọi người tôn quý ,  hạnh phúc nhất trong tất cả các nữ nhân , vì sao , vì sao trong mắt nàng lại chỉ có hắn !
Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào mới để nàng cam tâm ở lại bên ta?
Bên trong Kim Loan điện vì tiếng gầm của Quân Dật Hiên , mà đặc biệt yên tĩnh!
Tất cả mọi người đến tột cùng đều không biết vì sao Quân Dật Hiên tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Quân Dật Hiên âm trầm cùng với không cam lòng cũng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác run sợ!
Hôm nay , tại thọ yến nổi lên phong ba nhưng ai cũng không biết nguyên do , tuy họ đều biết không liên quan tới mình nhưng cũng không đoán được lửa giận của người kia có lan tới mình hay không , nhưng mà bọn họ cũng không có lá gan tới tham gia , bởi vì  hiện tại Hiên đế thực làm cho người ta kinh hãi!
Bạch ngọc xây thành hoàng cung đại đạo giống như vô tận , xa xa hướng ngoài cửa cung, bốn phía ngọc lưu ly ngói xanh, vàng ngọc vén, hoàng thất xa hoa hiển lộ ra, mà lúc này, hấp dẫn ánh mắt mọi người không phải cảnh trí xa hoa tinh xảo, mà là……
“Tê……” Đột nhiên một âm thanh làm cho người ta kinh hãi vang lên . Mọi người đều đổ hai mắt nhìn chằm chằm tại lối vào Kim Loan điện , ánh mắt trừng to , miệng cũng hơi hơi mở ra, trong mắt kinh diễm có, điên cuồng có , hâm mộ ghen tị hận cũng có!
Quân Dật Hiên, Yến Tần Ngạo, Yến Du Trần trong chớp mắt ba người đều bị trụ tại chỗ . Giờ phút này, đèn cung đình chiếu rọi , gió đêm hơi hơi thổi bay vạt áo hai người , tựa hồ đã muốn dây dưa làm một thể lẫn lẫn nhau , như trời sinh một thể , làm cho người ta không đành lòng đem tách ra!
Nữ tử hồng y đón gió mà đứng , hồng y ẩn ẩn hiện ra vài tia màu vàng , nhìn rất chói mắt , một đầu tóc đen dùng một cây châm màu đỏ phiếm màu vàng cố định , khi đèn cung đình chiếu rọi , màu đỏ lụa mỏng làm nổi bật da thịt trắng muốt , cả người vây quanh bởi lưu quang , ngạo thế độc lập , nói không nên lời , xinh đẹp thanh nhã , vô cùng cao quý thoát tục , toàn bộ dáng người , đều siêu thoát thế tục , thế gian dù có dùng hết tất cả những từ mĩ miều cũng không miêu tả được!
Như tiên nhân , làm sao có thể không làm cho người ta điên cuồng , ngay cả đế vương Quân Dật Hiên là như , cũng không ngoại lệ?
Mà bên cạnh nữ tử , một nam tử  mặc xiêm y màu tím cũng ở trong gió y huyền bí tung bay , mát tóc đen tuyền nhẹ nhàng bay theo cơn gió , cùng những sợi tóc của mỹ nhân bên cạnh dây dưa không ngớt , khó phân ngươi ta! Khí phách thong dong bình tĩnh lại tự nhiên , cao quý tao nhã cùng với mỹ nhân bên cạnh một cặp hoàn hảo , nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không dám tới gần , ánh mắt sắc bén quét qua Kim Loan điện , khóe miệng tựa tiếu phi tiếu gian , cũng đủ để cho hắn nắm giữ hết thảy.
Một tử y liễm hoa , một hồng y như họa , một như thiên thần , một tựa như tiên nữ , đồng dạng ngạo thế thiên hạ , đồng dạng phong hoa tuyệt đại , hai người liền như vậy dắt tay cùng tiến vào đại điện , hết thảy đều hài hòa , hết thảy đều làm cho người ta trầm mê!
Tất cả mọi người hầu như quên hết ngôn ngữ , đều chuyên tâm nhìn hai người, chỉ liếc mắt một cái, liền đem bức tranh này khắc sâu trong lòng!
Quân Dật Hiên, Yến Du Trần bao gồm cả Yến Tần Ngạo , giờ phút này trong đầu đều  sinh ra một loại cảm giác , tất cả đều trở nên vô lực!
Mà người đang là tiêu đểm của mọi người , Phong Nhược Ngôn , giờ phút này nhìn chung quanh thấy những nữ nhân này đối với Hiên Viên Lưu Phong ánh mắt giống như sói như hổ , thật là ảo não!
Hiên Viên Lưu Phong một thân phiêu dật , khí phách lại tiêu sái , mà bộ quần áo này, cũng do chính mình thiết kế , may ở Thủy gia , hiện tại cũng thuộc sản nghiệp chính mình, tơ lụa thượng đẳng màu tím , trung y lại đem những sợi tơ màu vàng khảm vào , màu vàng theo ánh mặt trời chiếu vào , cùng màu đỏ trên y phục của Phong Nhược Ngôn  hoà lẫn!
Chính mình tỉ mỉ thiết kế, dốc lòng dốc ý , nhưng hiện tại Phong Nhược Ngôn lại rất hối hận , nàng lúc trước thật không ngờ đến trường hợp này , chính mình đem nam nhân xuất chúng của mình khoe ra ngoài sao? Nhìn xem những người kia bộ mặt như sói bị bỏ đói nhiều năm , nếu không  phải có nàng ở đây thì không biết Hiên Viên Lưu Phong có còn nguyên vẹn hay không.
Mà Hiên Viên Lưu Phong vừa thấy Phong Nhược Ngôn trừng mắt nhìn mình , hứng thú mở miệng nói: :“Nhược nhi lại suy nghĩ cái quỷ gì vậy!Ân?”
“Ta nghĩ có phải sai lầm khi dẫn chàng lộ diện hay không!” Phong Nhược Ngôn nghiêm trang đem Hiên Viên Lưu Phong nhìn từ đầu đến chân , tính toán lo lắng có thể hay không cần nhốt Hiên Viên Lưu Phong lại!
“Ha ha……” Hiên Viên Lưu Phong nghe xong lời nói Phong Nhược Ngôn , nhất thời cười khẽ ra tiếng, vật nhỏ đáng yêu của hắn…… Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ ở bên tai Phong Nhược Ngôn nỉ non :
“Đứa ngốc, ta là lão công của nàng , nàng không tự hào thì thôi đằng này……”
Hiên Viên Lưu Phong nói xong dừng lại một chút , rồi ngẩng đầu , hắng giọng quét ánh mắt nhìn lũ sói ở xung quanh , mặt không chút thay đổi nói:“Nếu là không thích , vậy để ta cho tròng mắt họ đi nơi khác nga!”
Phong Nhược Ngôn khóe miệng cười như không cười!
Mà trên Kim Loan điện những người nghe được lời nói không chút để ý của Hiên Viên Lưu Phong , nhất thời rùng mình , bọn họ như thế nào đều lại quên , hai người kia , một là Thiên Thần đại lục Chiến thần vương gia Hiên Viên Lưu Phong , một là người làm cho Thụy vương mưu phản Phong Nhược Ngôn ,  hai người này vô luận là người nào cũng không phải dễ chọc , có thể hạ độc , có thể giết người , nghĩ đến câu nói cuối cùng của Hiên Viên Lưu Phong mọi người không nhịn được mà nổi da gà!
Mà lúc này, Phong Nhược Ngôn cũng cảm thấy một đạo ánh mắt thống hận chiếu về phía mình . Liếc mắt tìm kiếm , liền thấy ở phía trên Kim Loan điện một thân y phục đỏ đang nhìn mình! Phong Nhược Ngôn Mạc ngẩn người một hồi , chợt đoạn phim ngắn như tua lại trước mắt cô . Liên cung chủ , thật không nghĩ tới nàng thế nhưng còn không hết hy vọng , động tác của nàng cũng rất nhanh , mà Quân Dật Hiên……
Phong Nhược Ngôn thở dài một tiếng!
Đúng vậy , ngồi ở góc kia chính là người đã bại trong tay Phong Nhược Ngôn , bị Phong Nhược Ngôn hủy dung rồi sau đó còn tìm cơ hội cùng Quân Dật Hiên hợp tác . Mạc Liên cung chủ , giờ phút này nàng đanh chăm chú nhìn Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , rồi nhẹ nhàng dùng khăn che đi gương mặt của chính mình , tay kia thì gắt gao nắm thành quyền , móng tay đâm vào trong thịt làm cho máu chảy xuống , chính là ngoan độc nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn , nhất là khi nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong đối với Phong Nhược Ngôn ôn nhu chu đáo , trong mắt xuất hiện tia không cam lòng , oán độc càng sâu , Phong Nhược Ngôn , ngươi cướp đi nam nhân của ta , hủy đi dung mạo của ta , ta nhất định không để cho ngươi yên đâu!
Quân Dật Hiên ý thức được sát khí của người trên điện , thật không ngờ một nữ tử khuynh thành như vậy nay lại………..
Quân Dật Hiên phóng ánh mắt tới hai người Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , thấy hai người tay trong tay , nhất thời bừng bừng lửa giận , trong nháy mắt kìm chế lại , làm cho người ta khó nắm bắt được hắn đang nghĩ gì .
Ánh mắt Quân Dật Hiên trong không trung liền giao với Hiên Viên Lưu Phong , Quân Dật Hiên thầm hận, mà trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng hiện lên tia khinh thường!
Trận này không tiếng động đánh giá , trong điện mọi người cảm nhận rõ mùi thuốc súng đang ngày càng đậm . Quân Dật Hiên lâm vào tình thế bắt buộc , Hiên Viên Lưu Phong lại càng tăng thêm khí phách , tự cao tự đại!
Sau nửa ngày , Quân Dật Hiên mở miệng , cười khẽ nói:
“Hiên Viên vương gia đem Tụng Hiền hoàng hậu  đến , trẫm thật sự là vô cùng cảm kích!” Rồi cười đắc ý, liền phân phó chõ ngồi:
“Đình Thương , an bài chỗ ngồi cho Hiên Viên vương gia , về phần Tụng Hiền hoàng hậu……”
Quân Dật Hiên dừng lại một chút , ánh mắt nóng rực nhìn Phong Nhược Ngôn, rồi sau đó lại mở miệng nói: “Ban thưởng phượng tòa!”
Quân Dật Hiên vừa dứt lời , trừ Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , còn lại mọi người sắc mặt đều đại biến!
Minh Nhân thái hậu lại thất bại , cả người sũng sờ đến quên là trên tay đang bưng chén trà liền trượt tay đem cái chén trong tay thả xuống , nhìn về phía con mình ngồi ở trên kia , Quân Dật Hiên , trong mắt hiện lên bi ai, phức tạp……
 

[Hiện đại] Có phải yêu nhau không – Chương 74


Chương 74: Nếu không phải là cà rốt… Hừ hừ!
Edit: Light
Beta: Rika  
“Tống tiểu thư, xin cứ nói”.    
“Trợ lý Lăng biết chuyện của Tần Huyên, tất nhiên cũng biết chồng tôi họ Tần, nhưng tại sao trợ lý Lăng không gọi tôi là “Tần phu nhân” vậy?”
Dạ Huyền cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung, lúc bình thường, cô là người càng đơn giản càng dễ dàng cho qua chuyện, nhưng là từ tối hôm qua đến bây giờ, cô càng ngày càng phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Tuy rằng vấn đề xưng hô cô cũng không để ý, nhưng Lăng Phong lại cố tình sửa lại cách nói khiến cô cảm thấy thật không bình thường.        
 “Xưng hô như thế nào cũng chỉ là tên gọi mà thôi, Tống tiểu thư nghĩ quá nhiều rồi. Chẳng qua tôi nghe được chuyện cô muốn ly hôn, ông chủ rất khen ngợi Tống tiểu thư, gọi là Tống tiểu thư cũng do ông chủ dặn dò”. Tốc độ nói của Lăng Phong không nhanh không chậm, thậm chí có chút xem nhẹ, nhưng Tống Dạ Huyền lại càng nghe ra được trong tiếng ông chủ kia có mang vài phần tôn trọng.       
 “Hóa ra là như vậy”. Tống Dạ Huyền đánh giá căn phòng một chút, cũng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, “Nhưng tôi vẫn muốn phiền trợ lý Lăng giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo, tôi muốn đón con trai lúc tan học!”      
Lúc Tần Huyên tan học, cuối cùng đã nhìn thấy Tống Dạ Huyền ở cổng trường.         
 “Mẹ, cuối cùng cũng nhớ tới đã đem Tần Huyên bé nhỏ treo ven hồ Đại Minh rồi!”. Tần Huyên nhìn thấy Tống Dạ Huyền, vội vàng chạy tới.   
Có thể vì hôm nay ở nhà trẻ một ngày, tâm trạng Tần Huyên cũng dịu đi không ít, giờ nhìn thấy Tống Dạ Huyền lại càng vui vẻ không thôi.
Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên lên, “Giờ đã là mùa đông, mẹ mà đem con treo ở ven hồ Đại Minh thì con đã sớm đông cứng thành cột băng rồi”.   
Tần Huyên đã thay bộ quần áo khác, một cái áo bông màu xanh đậm, đại khái là Hoắc Trạch bảo người đi mua cho thằng bé, mặt mũi chân tay cũng coi như sạch sẽ, Dạ Huyền không khỏi mỉm cười, “Chú Hoắc đưa quần áo cho con, con có biết nói cảm ơn không?”     
 “Con nói rồi, nói rồi, mẹ, giọng mẹ nghe là lạ, là chú Triều Ca để mẹ bị cảm sao?”. Tần Huyên thấy Tống Dạ Huyền nở nụ cười, vội dụi tới dụi lui.
 “Mẹ chỉ bị cảm mạo thôi, những người khác không liên quan, con chớ có nói nhảm, đi nào, tối nay chúng ta sẽ đi tới nhà dì Nhiễm”. Dạ Huyền nói, liền nắm lấy tay Tần Huyên, hướng về phía Nhiễm gia đi tới, nhưng Tần Huyên lại không chịu đi.   
 “Sao vậy, Tần Huyên, không phải chúng ta vẫn rất tốt sao?”. Dạ Huyền có chút khó hiểu.
Có thể bởi vì cô thường xuyên cãi nhau với Tần Địch Phi nên Tần Huyên so với những đứa trẻ cùng trang lứa có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nhưng vô tình cũng sẽ dễ cáu kỉnh .   
Tần Huyên nhìn cô, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.   
Dạ Huyền phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, liền khom người xuống, “Sao vậy, Tần Huyên, đã xảy ra chuyện gì?”. Dạ Huyền một mặt giúp Tần Huyên lau nước mắt, một mặt liền hỏi.   
“Có phải có bạn nhỏ nào trong vườn trẻ bắt nạt con không?”         
Tần Huyên lắc đầu một cái, hai cái tay bé nhỏ trước ngực xoắn lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì.     
 “Có phải vì chuyện tối hôm qua không? Cậu của con thật sự không có ý gì khác, Tần Huyên, lẽ nào con đã quên là cậu con thương con nhất sao”. Dạ Huyền tiếp tục giải thích.     
Tần Huyên vẫn lắc đầu như trước, nước mắt lại chảy ra càng nhiều.         
 “Mẹ bị bệnh, con lo cho mẹ không?”. Nghĩ đến cùng Dạ Huyền vẫn có chút không rõ.        
Tần Huyên vẫn lắc đầu, thút tha thút thít, thỉnh thoảng còn nắm lại bàn tay nhỏ của mình lau nước mắt.   
 “Tần Huyên, vậy con nói mẹ nghe con bị làm sao? Con như vậy làm cho mẹ thực sự lo lắng, không phải chúng ta đã nói rồi, muốn hiểu nhau hơn thì có chuyện gì con phải nói với mẹ, mẹ không để ý đến kinh nghiệm của người bạn nhỏ đâu, trước đó chúng ta đều đã nói rồi sao?” Dạ Huyền vuốt cái đầu nhỏ của Tần Huyên để động viên thằng bé.     
 “Mẹ, tại sao chúng ta không về nhà? Tần Huyên muốn về……nhà….huhu….”. Dường như Tần Huyên đã kìm nén câu nói này từ lâu, đột nhiên thốt ra như vậy, tất nhiên cũng không kìm được nước mắt mà oa oa khóc.        
Chân tay Dạ Huyền có chút luống cuống, “Được rồi, chúng ta không đến nhà đì Nhiễm nữa, chúng ta về nhà, về nhà, Tần Huyên, con đừng khóc nữa có được không? Con nhe vậy khiến người làm mẹ như ta cũng rất đau lòng”.   
Tần Huyên ôm chặt lấy chân Tống Dạ Huyền, “Mẹ, con muốn nhà, con muốn bố, con muốn mẹ, con muốn hai người không cãi nhau nữa, giống như khi chúng ta ở cùng với chú Triều Ca vậy. Mẹ, mẹ dẫn con đến chỗ chú Triều Ca có được không?”
Thân thể Dạ Huyền như bị đóng yên tại chỗ, một màn tối qua tựa hồ như đang hiện ra trước mắt cô, Dạ Huyền vô lực tùy ý Tần Huyên lung lay chân mình, “Mẹ, mẹ gọi điện cho chú Triều Ca đi, để chú tới đón chúng ta về nhà có được không?”
Tuyết hậu sơ tình, trên đường người vốn không nhiều, Tần Huyên vẫn khóc như thế, Dạ Huyền ngồi xuống, vừa lau nước mắt cho thằng bé, vừa kiên trì giải thích, “Tần Huyên, mẹ biết trong lòng con không thoải mái, nhưng mẹ cam đoan với con, hai mẹ con chúng ta sẽ rất vui vẻ, không phải nhiều năm như vậy mẹ con ta vẫn sống cùng nhau rất vui vẻ hay sao?”       
Tính cách Tần Huyên rất giống Tống Dạ Huyền, lời nói xong, nước mắt cũng đã lau, xem ra cũng chả có chuyện gì to tát.  
“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một vấn đề không?”       
Thấy Tần Huyên không khóc, đáy lòng Tống Dạ Huyền trấn an không  ít, “Đương nhiên có thể, chỉ cần mẹ biết, mẹ đều nói cho con, nhưng là nam tử hán đừng có suốt ngày khóc sướt mướt nữa, biết không?”
Tần Huyên gật gật đầu, hai cái tay bé nhỏ lại xoắn xuýt vào nhau, cái đầu nhỏ ngẩng lên rồi lại cúi xuống, cứ như vậy mấy lần mới lúng túng lên tiếng, “Mẹ, hiện tại bố, không phải bố của con, có đúng không?”   
Khăn trong tay Dạ Huyền buông lỏng, gió bắc nổi lên, theo gió tung bay…      
“Tần Huyên, con vừa nói gì?”
 “Mẹ, bố con, có phải là chú Triều Ca không?”   
Là nam tử hán, nói là làm, đây chẳng qua là thằng bé đồng ý đáp ứng người khác hỏi, cho dù Tống Dạ Huyền muốn đánh muốn mắng, thằng bé cũng đều muốn hỏi.   
Dạ Huyền cười vô cùng ôn nhu, “Không phải, bố của con là Tần Địch Phi, chỉ cần con gọi ta một tiếng mẹ, liền sẽ phải gọi ông ấy một tiếng bố, hiểu không?”   
 “Nhưng mà…”. Tần Huyên còn muốn hỏi, nhưng nhìn thấy đáy mắt Tống Dạ Huyền có ý không thích, lại nuốt lời muốn nói trở vào, “Mẹ, mẹ đừng đau khổ nữa, thật sự con không muốn đến nhà dì Nhiễm”.
Tần Huyên xoa xoa mũi, cúi đầu.
Tống Dạ Huyền đột nhiên xạm mặt lại, “Tần Huyên, con trở nên quái đản như thế từ khi nào vậy”.
Không muốn đi chính là không muốn đi, tại sao lại nhiễu sự lòng vòng như vậy!
Còn hỏi cô vấn đề kỳ quặc kia!
Tần Huyên tiếp tục sờ mũi, điều này có thể trách thằng bé sao? Nếu không phải người nào đó bày cho nó ý đồ này, nó cho tới ban ngày ở bên ngoài cửa phòng học chụp cà rốt sao?
Bây giờ thằng bé mới phát hiện, nước mắt quý giá như thế nào. Lúc muốn nửa giọt cũng nhỏ không ra, nếu không phải cà rốt…hừ!
Thật sự con cũng không muốn như vậy, thế nhưng mẹ à, tuy rằng da dẻ con nhẵn nhụi, thế nhưng cũng không phải là cao su. Mỗi lần dì Nhiễm thấy mặt con, đều sờ nắn, mẹ, mẹ nói xem mặt của con có thể bị nắn đến biến dạng không?
Tay nhỏ nhắn của Tần Huyên bị lòng bàn tay Tống Dạ Huyền nắm lấy, hai người chậm rãi ngồi vào trong xe taxi, cảnh vật bên ngoài cửa xe không ngừng lùi về phía sau, Tần Huyên không thể không thay mình giải vây.
 “Mẹ không phải thích nhất là đi siêu thị mua mì ăn liền sao? Mẹ mua mì ăn liền về nhà, bên trong mì ăn liền không phải vẫn là chất dẻo cao su sao?”
“…”
Thấy Tần Huyên quả thật có chút buồn rầu, Tống Dạ Huyền liền cho thằng bé chủ ý, “Đợi lát nữa nhìn thấy dì Nhiễm, con liền nói muốn đi siêu thị, sau đó mang dì Nhiễm đi chọn mì ăn liền, chờ cho cô ấy mệt, cũng là lúc không còn sức lực sờ nắn mặt của con rồi.”
“…”
Tần Huyên vui vẻ chui vào trong lòng Tống Dạ Huyền, “Mẹ, mẹ là tốt nhất!”
 “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt, câu nói này quả không phải là lừa người, hiểu không?”. Tống Dạ Huyền nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé, cười vô cùng thỏa mãn.      
Dạ Huyền vốn đang tùy tiện trả lời, ai ngờ vừa vào cửa, thế nhưng Tần Huyên thật sự tiến lên ầm ĩ muốn Mặc Nhiễm dắt đi siêu thị mua mì ăn liền. Mặc Nhiễm vốn thướng thằng bé, Tần Huyên nói một câu, liền dắt ra ngoài, để cho Triều Ca cùng Dạ Huyền, hai người ở trong phòng.
Hai người ngồi trong phòng, Tống Dạ Huyền liếc mắt nhìn người phía đối diện, “Nếu như anh thích Tần Huyên, hãy đối xử tốt với nó một chút, đương nhiên cưng chiều quá mức là không cần thiết, như vậy nó sẽ rất vui. Từ giờ đến bữa ăn còn sớm, em đi ra ngoài một chút”.        
Dạ Huyền tự hỏi, giờ khắc này đối mặt với anh, cô không còn chút sức lực, có thể nói ra lời nói này đã là giới hạn rồi.   
Cô liền nói, Mặc Nhiễm sao lại đột nhiên nói muốn cô đến ăn cơm cùng chứ?   
Cô không muốn phụ lòng tốt của Mặc Nhiễm.   
 “Chúng ta hãy nói rõ ràng hết đi, rồi em đi cũng không muộn”. Triều Ca đi lên vài bước, chặn đường của cô.      
 “Em không muốn nghe những lời giải thích này”. Hai tay Dạ Huyền vòng lên ngực, thản nhiên nhìn về hướng Đường Triều Ca, “Giải thích sự việc tối qua đều là bất ngờ, sau đó hai người cái gì cũng không có, tận mắt nhìn thấy nhất định là thật, anh ngăn cản em, có phải anh muốn nói cho em những lời này?”
Triều Ca nắm lấy tay phải cô, nhưng vẫn không có ý muốn buông ra, “Em biết rồi?” 
“Không có”. Dạ Huyền nhìn về phía anh, “Em xem phim đều là diễn như vậy. Có phải câu tiếp theo anh muốn nói, mếu như anh muốn cùng Lục Húc Nghiên phát sinh chút chuyện gì, cũng sẽ không chờ tới bây giờ, nếu các người có gì với nhau, cũng sẽ không có chuyện gì với Tống Dạ Huyền tôi đây. Đường Triều Ca, em không thích những lời giải thích này, tổn thương chính là tổn thương, giải thích có thể chứng minh cái gì? Đã bị tổn thương, em muốn nghe những lời giải thích của anh để làm gì? Đánh một cái rồi lại đưa thuốc cho chữa trị?”
Cô đã thấy bọn họ “Ngươi tình ta nguyện”, còn cần giải thích cái gì nữa!
Nếu như khi đó cô không xuất hiện, để mặc cho mọi chuyện phát triển, sau đó Lục Húc Nghiên có thể có con với anh, đến lúc đó là cô nên rời đi hay vẫn là Lục Húc Nghiên rời đi?  
Dạ Huyền rút tay ra khỏi tay , ánh mắt đảo qua tay trái của anh, đáy mắt xẹt qua vẻ kì lạ. 
 “Tần Huyên đã cách biệt năm năm, Tống Dạ Huyền, nếu như anh nói cho Tần Huyên tất cả mọi chuyện, cho nó biết cha mẹ ruột của nó là ai, em nói nó sẽ thế nào?”
Nếu không phải cho rằng cô vì chuyện ban ngày mà xấu hổ, anh không phủ nhận chính mình sẽ có ý nghĩ xấu xa như vậy, hy vọng cô sẽ chủ động, anh biết Tống Dạ Huyền rất tinh quái, vì thế bỏ thuốc, thậm chí sau đó, anh đều cho rằng đó là Tống Dạ Huyền…
Khi dược tính phát tác, anh nào còn có khả năng phân biệt như thế?
 

[Huyền huyễn] Hoa đào bất thành kiếp. Chương 4 – 2


Chương 4
2. Nha đầu, đây mới là hôn môi
Edit: Rika
Sau giờ ngọ (sau 12h đó) ánh mặt trời chói chang, ta lười biếng  nằm trên ghế dựa, một bên cầm cọng cot một bên phe phẩy cây quạt, ánh mắt nhìn tiểu Toàn đang dạy “Sơn dương râu” phân biệt một ít loại dược thảo trân quý. Tình cảnh kia —– rất là quỷ dị.
Theo yêu cầu của Tô tỷ tỷ, khi có Lô Dĩ Ngôn ở đây thì hai người tạm thời không nói gì nhiều, ta nghĩ bởi vì người Tô tỷ tỷ muốn giết cũng là phu nhân của Lôi Khả, trên danh nghĩa là mẹ kế của Lô Dĩ Ngôn, cho nên tốt nhất không nên thảo luận nhiều trước mặt hắn
“Sư phụ, phục linh dùng không có. . . .” Nửa ngày, trên trán tiểu Toàn một tầng mồ hôi.
Ta nhìn bầu trời cảm thán, thật là chán nản quá đi nha. Bởi vì ta thật sự không chịu nỗi miệng lưỡi của người trong thôn đến khám và buôn chuyện bát quái, cho nên mọi việc trong y quán ta đều giao cho tiểu Toàn. Về phần hái thuốc, ta cau mày nhớ tới ‘Sơn dương râu’, cảm thấy một mảnh thê lương, nếu hai đồ đệ của ta là hai nam tử hán trẻ tuổi, ta còn tự mình đi hái thuốc sao? Lời nói hiếu kính lão nhân gia, chỉ là vô nghĩa thôi sao?
Núi Thiên Lam vẫn là một bộ dáng uy nghiêm không ai bì nổi, nhớ tới cảnh tượng khủng bố đêm đó trên núi, da đầu ta một trận run lên. Ngẩng đầu nhìn lên trời, nếu tay chân mau mắn, có thể về nhà trước khi trời tối, thế nhưng, trên đời này đôi khi có những chuyện không như ý mình như thế này.
Thời điểm ta vào núi Thiên Lam không bao lâu thì mưa kéo đến, sắc trời rất nhanh tối sầm xuống, ta một người ở trong núi, vừa lạnh lại sợ lạc đường.
Trước cảnh tượng này ta thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Sau này, Cừ Cử nói, ngày ấy Tiểu Toàn nói ta lên núi hái thuốc, hắn liền vội vàng đi theo, thời điểm ta ngã xuống đống bùn lầy, khi nhìn thấy Cừ Cử liền khóc lớn một tiếng rồi ngất đi, sau đó hắn ôm ta mới phát hiện cả người ta phát sốt.
Sau đó ta nghĩ về điều này, cảm thấy bộ dáng lúc ấy của mình thật tàn tạ, nhưng thật may Cừ Cử cũng không ghét bỏ mình.
Mặt trời lên cao, ta miễn cưỡng nằm trên giường để Cừ Cử đút cho ta ăn. Mấy ngày gần đây, Cừ Cử luôn luôn chuẩn bị đồ ăn rồi đút cho ta, hắn nói nếu ta không chăm chỉ ăn uống bồi bổ thì bệnh của ta sẽ không khỏi được. Ta là thầy thuốc, ta biết mình như thế nào, nhưng ta cũng rất hưởng thụ sự phục vụ của Cừ Cử. Tác phong của ta như kẻ tư bản có tiền, ân, rất thoải mái.
Cánh cửa “chi nha” một tiếng mở ra, cừ Cử cầm chén thuốc đặt lên bàn,bộ dáng rất là đáng yêu.
“Sao thế, sao lại không đắp chăn?” Hắn đi tới bên cạnh ta đắp chăn cho ta, lúc này mới cầm cái bát lên thổi cho bớt nóng rồi  múc một muỗng đưa tới trước miệng ta.
“Đến tột cùng là chàng coi trong ta ở điểm nào? Chàng là tiên nhân cao quý như thế, lại đi tới nơi này chiếu cố một phàm nhân như ta?”
Cừ Cử sửng sốt, sau đó cười tà đem thuốc đút vào trong miệng ta.
“Ta đã bao giờ nói là xem trọng nàng nhỉ?”
Ta trừng mắt nhìn Cừ Cử “Ngày đó rõ ràng chàng hỏi ta có muốn gả cho chàng hay không cơ mà?”
“Đó là vì  nàng chơi đùa với ta rất vui”
“Chàng còn tặng ta nhẫn. . . .”
Nga, hôm kia ta còn tặng cho Vương quả phụ một cái nữa.”
“Kia. . . . kia. . . .” Ta sốt ruột ngồi bật dậy nói, sau đó còn chỉ vào cái trán của mình “Vậy chàng còn hôn ta nữa cơ mà”
Cừ Cử nhìn ta chằm chằm, đột nhiên nhẹ giọng cười rồi buông cái bát trong tay xuống.
“Đó là hôn sao?”
“Kia, không phải sao .. . .ngô. . . .”
Cừ Cử đột nhiên phủ lên môi ta, nhẹ nhàng trằn trọc . . . .
Đầu của ta “oanh” một tiếng rồi nổ tung, đây là tình huống gì? Cừ Cử hơi hơi mở mắt, nhìn ta đang trừng lớn hai mắt mỉm cười, đưa tay ra ôm ta vào trong ngực. Một hồi lâu, rốt cục mới buông ta ra.
“Nha đầu, đây mới là hôn môi. . . .”
Mặt ta đỏ lên, kéo vạt áo hắn rồi úp mặt vào, thật sự là xấu hổ muốn chết. . . .
Cừ Cử nhẹ nhàng cười, đemt a kéo ra “Không được lộn xộn, ăn đi này. . .”
Mặt của ta đã cháy sạch sẽ cả rồi, bát canh nóng trước mặt tỏa khói ra như trêu chọc ta. Đột nhiên, ta nghĩ tới một việc rất trọng yếu, kéo tay Cừ Cử nghiêm mặt nói “Cái ngày đó, ngày mà chàng làm trò trước mặt mọi người trong thôn chính là. . . .”
Cừ Cử sửng sốt, cười tà mị, ngủa người về phía sau tựa vào thành giường, ánh mắt trêu chọc nhìn ta “ Ngày đó là ngày nào?”
“Chính là cái ngày không lương tâm tới đó. . . .” Nhìn Cừ Cử vẫn không có phản ứng gì, ta tức giận đứng dậy khoa tay múa chân “Chính là cái ngày Vương quả phụ tới đó”
“Nga!” Cừ Cử nháy mắt giống như bừng tỉnh “Ta nói cái gì?”
“A? Không phải là chàng nói. . .nói. . .. “
“Ta có nói gì sao?” Cừ Cử rất là hoang mang cau mày, nâng cầm.
“Có”
“Thế ta nói gì?”
“Chàng nói ta bá vương ngạnh thượng cung, nói người mất đi trong sạch chính là chàng. . . .” Đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, ta đưa ta ôm miệng, Cừ Cử rất khoa trương đua tay vỗ vỗ đầu ta.
“Nga, nàng nói chuyện này sao. . . .” Hắn đứng dậy bước về phía trước, tiến đến bên cạnh thổi khí vào tai ta “Chính là, chúng ta thực trong sạch a. . . .”
Ta bắt đầu rối rắm, Cừ Cử lại khơi mào khóe miệng cười tà tà “Nếu không, đêm nay, chúng ta. . . . .”
“A —– cái gì, cái gì —- nghe không được ——“ Ta hét to xong ôm mặt chạy ra ngoài. Trong phòng, Cừ Cử cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Chân trước vừa chạy ra khỏi phòng, liền đụng ngay một bức tường thịt, sắc mặt Lô Dĩ Ngôn rất khó coi. Một tia gió nhẹ thổi qua, hương thơm tràn đầy trong mũi ta, ta vui mừng hít lấy, sau đó nhìn Lô Dĩ Ngôn.
“Cho ta sao?”
Lô Dĩ Ngôn dùng ánh mắt quái dị liếc ta một cái “Thích không, đây là Vương quả phụ mới  đưa tới cho ta dưỡng thương. . . .” Nói xong liền khập khiễng xoay người trở về phòng. Ta đứng phía sau hắn cười đến rạng rỡ.
“Cái gì, rõ ràng đó là cái bát của Phấn Đại mà” Vừa suy nghĩ, trong phòng nguyên bản Cừ Cử đang cười lúc này cũng ló mặt ra nhìn ta chằm chằm.
Ta, ta làm sai cái gì sao. . . .. .
Tục ngữ nói “thầy thuốc không thể tự trị khỏi bệnh cho mình”, ta cảm thấy lời này nói ra thật chuẩn xác. Lần sinh bệnh này, mọi người đều quan tâm chăm sóc ta, ta chỉ có thể mỗi ngày ta chỉ nằm chờ đến giờ uống thuốc và ăn cơm, cho nên gần đây ta phát hiện ra y phục trên người mình chật đi một chút. Ánh mắt Cừ Cử nhìn ta ngồi trước gương ngắm nhìn thân thể mình rất là kinh thường nha.
Ta và Cừ Cử định mấy ngày gần đây sẽ đi mua đồ dành cho tân hôn, đang trong lúc cân nhắc, Tô tỷ tỷ mở cửa phòng bước vào.
“Mật nhi. . .. . .”
Ta nhìn thần sắc của tỷ, hiêu được là có chuyện gì, đưa tay kéo nàng ngồi xuống, Cừ Cử mỉm cười nhìn Tô tỷ tỷ rồi bước ra khỏi phòng.
“Tô tỷ tỷ, việc này thật sự không phải là muội không giúp tỷ được. Thế nhưng, tỷ xác định mình sẽ làm thế sao, thù hận, có đôi khi thật đáng sợ”
Tô tỷ tỷ cắn môi không chịu nói, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng do dự như thế này của Tô tỷ tỷ bao giờ. Nguyện vọng của Vân Đường Thanh, cừu hận dây dưa khắc khổ, ta tuy rằng không hiểu được thống khổ của tỷ ấy, nhưng ta cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Cừ Cử, chàng nói, ta phải giúp Tô tỷ tỷ sao?” Dưới ánh hoàng hôn, ta và Cừ Cử ngồi sau núi ngắm mặt trời lặn, ta tựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng kéo kéo đai lưng của hắn.
Cừ Cử chỉ vào đầu ta “Nha đầu, đường do người tự đi, đi nhiều sẽ hư hại thì phải do chính bản thân tự sửa chửa, vô luận nàng ấy quyết định như thế nào, nàng cũng nên tôn trọng sự quyết định ấy”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đột nhiên Cừ Cử hơi cứng người lại, sau đó ta liền nghe được tiếng hít thở mạnh.
“Sao thế?”
“Nha đầu, nàng muốn làm cái gì?” Khóe miệng Cừ Cử cười cười, ánh mắt phong tình nhìn ta, dây lưng của hắn bị ta kéo, bung ra, lộ ra lồng ngực màu mật ong rắn chắc, dưới ánh trời chiều đẹp vô cùng.
“Này. . .. .  này. . . . .” Ta lắp ba lắp bắp muốn giải thích, chính là trong đầu ta không ngừng tua đi tua lại câu nói “Bá vương ngạnh thượng cung”
Ta nghĩ, ta muốn ngắm hình ảnh Cừ Cử khỏa thân.  . ..  .