Chương 125:
Editor: Yulmi
Beta: E.l.f
Trích lời Gia Mộc: Một chút kinh nghiệm sống này được đánh đổi bằng máu và nước mắt.
=======================================
Một người phục vụ mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, cùng chiếc áo sơmi dành cho phục vụ, lần đầu tiên nhìn thấy số tiền còn hơi do dự, lần thứ hai trông thấy số tiền đó, sắc mặt liền buông lỏng, lần thứ ba nhìn thấy rõ ràng mệnh giá tiền, một người phục vụ khác đứng bên cạnh đưa tay ra phía trước, “Một cây tăm hoặc là chút thức ăn thừa cũng được phải không?”
“Được, cái tôi cần là điều tra rõ ràng ba người này.” Lâm Gia Mộc lấy ra ảnh chụp của ba anh em nhà họ Hàn, đánh dấu phân biệt 1, 2, 3… “Điều tra được ba người này, tiền sẽ là của cô.”
“Cái này…nếu bị ông chủ phát hiện…”
Lâm Gia Mộc lấy từ trong túi xách ra ba túi nhỏ đã được đánh dấu ký hiệu rõ ràng, “Đem những thứ này đi, bọc lại cẩn thận, sau đó giao đến đúng địa chỉ, đừng để người khác chú ý đến.”
“Chỉ cần giao đúng địa chỉ rồi rời đi là được ạ?” Người phục vụ thứ hai gật gật đầu, tay cầm lấy túi chứng cứ.
Lâm Gia Mộc đặt tay lên trên túi chứng cứ, “Nhất định phải làm cho tốt, nếu không sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Nhất định rồi.”
“Đảm bảo chứ?”
“Tôi giỏi nhất là nhớ mặt người, chỉ cần xem qua ảnh chụp một lần hoặc người thật, thì trong vòng một tháng sẽ không thể nào quên được.”
Lâm Gia Mộc gật gật đầu, “Được, tôi tin cô.” Cô đem ba cọc tiền toàn tờ một trăm chia làm hai nửa, một nửa cho cô, số còn lại để trên mặt bàn, “Lấy kết quả đổi thành tiền.”
Người phục vụ này gật gật đầu, đến phòng 208. Người phục vụ lúc đầu do dự bây giờ hối hận, đứng ở đó có chút xấu hổ, Lâm Gia Mộc vỗ vỗ tay cô, “Cô yên tâm, cô đã thấy rồi, sau khi mọi việc hoàn thành tôi nhất định sẽ trả cô thêm phụ phí.”
“Chị này, hai người muốn làm cái gì vậy.” Phục vụ nhìn Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc ăn mặc đều rất gọn gàng, nói chuyện cũng dễ chịu, nhưng không ngờ họ chỉ đến đây để bảo các cô đưa cái gì đó vào phòng 208 rồi lại lấy cái gì đó từ phòng 208 ra, còn cho các cô tiền công…
Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc nhìn nhau một cái, Trịnh Đạc ho khan một tiếng, “Tôi có một người bạn, vợ của anh ấy với người họ Hàn kia từng qua lại, bây giờ có vẻ hạnh phúc lắm, còn sinh một đứa con, tôi cùng bạn tính ngày sinh của đứa nhỏ, càng tính càng thấy không đúng. Anh ấy thắc mắc không biết mình có phải kẻ đội nón xanh hay không nhưng lại không dám hỏi vợ, đành phải nhờ tôi đến giúp việc này.”
Người phục vụ a lên một tiếng, “Tôi biết ba người mà anh nói là ai, một trong ba người đặc biệt thích ăn hải sản ở nhà hàng chúng tôi, nhất là hàu, cũng thường xuyên đưa những người phụ nữ khác nhau đến ăn… “Cô nói đến đoạn sau thì nhỏ giọng dần, “Nếu hai người sớm nói ra lý do, tôi cũng có thể giúp đỡ.”
“Tôi biết cô là một cô gái tốt, con gái bây giờ người giống cô không nhiều lắm.” Lâm Gia Mộc cầm lấy thực đơn, tùy ý chỉ vài món ăn, “Cô giúp chúng tôi gọi món đi.”
“Được.” Cô gái biết họ không làm chuyện xấu gì nên cảm thấy thoải mái hơn, cầm thực đơn đi ra ngoài, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phục vụ phòng 208 quả nhiên làm việc rất năng suất, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc mới ăn được một nửa, cô đã đem thứ gì đó tới , Lâm Gia Mộc ngoài việc trả tiền còn cho phục vụ phòng 207 một trăm tiền phụ phí, nhiệm vụ của hai người, xem như đã hoàn thành một nửa.
Ngay tại lúc hai người bọn họ vui vẻ quay về phòng làm việc, vừa mở cửa thì thấy tối om, trong phòng cũng không có người, Uông Tư Điềm ở trên bàn để lại tám chữ: “Hai người tự bảo trọng, em xin phép nghỉ nửa ngày.”
Lâm Gia Mộc đảo cặp mắt trắng dã, nhiệm vụ khó nhất thiên hạ, cũng không bằng một nửa so với mẹ cô.
“Gia Mộc.” Trịnh Đạc gọi Lâm Gia Mộc, chỉ chỉ máy tính trong phòng, “Lúc em đi không tắt máy tính à?”
“Tắt rồi mà…”
Trịnh Đạc chạm vào chuột để trên mặt bàn, màn hình bật sáng, có người động vào máy tính của cô, hơn nữa cũng không ngại cô biết được…
“Bà làm sao mà biết mật mã khởi động máy tính của em?” Cô nói tới đây, nghĩ tới Uông Tư Điềm, có đôi khi cô không ở văn phòng, sẽ bảo Uông Tư Điềm lưu vào một ít văn kiện hoặc là đem một ít văn kiện lưu vào trong Ipad của mình, Uông Tư Điềm biết mật khẩu của cô.
Trịnh Đạc đồng tình nhìn cô một cái, “Trình độ máy tính của mẹ em thế nào?”
“Sử dụng thì không thành vấn đề, hình như hồi đại học mẹ có học một năm.” Nói cách khác, bởi vì thường ngày văn phòng vốn ít người nên cô không cẩn thận, những gì cần thấy mẹ đều thấy cả rồi.
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Động đất cấp tám.” Cô làm luật sư ly hôn, mẹ cô không thích. Sau cô nói cô đã đổi nghề, cùng bạn buôn bán làm ăn, bà sợ nghề nghiệp cô không ổn định, nhưng thấy thu nhập của cô không tồi, ngày lễ ngày tết đều có tiền thưởng, mỗi lần về nhà, dù tinh thần hay vật chất đều rất tốt, lại còn mua được xe mua nhà ở thành phố A, bà mới yên tâm. Nếu bây giờ lão phu nhân biết được con gái của mình không những là luật sư ly hôn mà còn giải quyết cả những vụ ngoại tình, tiểu tam này nọ, lấy danh thám tử đi điều tra các kiểu, trái pháp luật, chắc chắn Lâm Gia Mộc cô sẽ bị đánh gãy chân đóng gói đưa về quê.
“Anh cùng em lên lầu.” Trịnh Đạc đưa tay khoác lên vai cô.
“Anh không sợ bà sẽ đánh cả anh sao?”
“Thần kinh thép như anh không dễ bị bà đánh bị thương đâu.”
“Được rồi.”
Lâm Gia Mộc cùng Trịnh Đạc lên lầu, còn chưa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng nhạc ầm ỹ phát ra từ bên trong, hình như là “Tự do phi tường” …
Cô mở cửa, hai người vào phòng, đứng tại cửa, cứng người, lão phu nhân đang dùng máy tính của cô mở nhạc, lại còn mở to hết cỡ, nghe muốn váng đầu.
“Mẹ…”
Trương Nhã Lan nhìn thấy hai người về liền tắt nhạc đi, “Gia Mộc, bộ loa này không tồi, mua mất bao nhiêu tiền thế?”
“Năm vạn…”
“Giá trị, thực giá trị.” Trương Nhã Lan cười nói, “Có điều, đồ tốt mà con để bụi phủ thế này…”
“Có sao đâu, mấy hôm trước con vẫn mở loa nghe thuyết minh phim đó thôi.”
“Phải không? Mẹ muốn xem phim truyền hình chiếu lâu rồi, có được không?”
“Có thể.”
“Con giúp mẹ tải nguyên bộ “Chúng ta kết hôn đi”, mẹ muốn xem.”
“Được.”
Trương mama vui mừng gật gật đầu, nhìn Trịnh Đạc đang đứng ngốc một chỗ liền kéo anh ngồi xuống, “Mau ngồi xuống đi con, đừng đứng ngây ra như vậy, ăn cơm chưa? Dì nấu đậu phộng táo đỏ, chè hạt sen long nhãn, hai người các con mỗi người ăn một chén…Buổi tối nên ăn…”
“Dì, không cần vội , chúng con ăn bên ngoài rồi. ”
“A, Uông Tư Điềm đâu?”
“Cô ấy có việc về nhà trước rồi.”
“Thật đúng là một con bé ngoan ngoãn, đừng nhìn cách ăn mặc không đứng đắn, thực ra con bé lại là người đơn thuần, con lần trước nói với mẹ trong nhà con bé xảy ra chuyện?”
“Mẹ cô ấy phát hiện chồng mình ngoại tình nên nhảy lầu tự tử, bố cô ấy liền cưới vợ lẽ, mẹ kế có thai nên lộng hành, xem cô ấy thành người hầu. Tư Điềm giận dữ nên bỏ đi, đến đây làm việc.” Lâm Gia Mộc nói vài câu tóm tắt, nếu để lão phu nhân biết từ miệng người khác, không bằng để cho cô nói còn hơn.
“Chậc chậc chậc… Thật sự là đứa nhỏ đáng thương.” Mẹ cô lắc đầu, “Các con nhất định phải đối xử thật tốt với con bé.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, buổi tối mẹ ngủ chỗ nào?”
“A?”
“Nhà cũng lớn, có thể ở hai người một phòng, ban đầu mẹ cũng định ở lại với con, nhưng vừa nãy mẹ mở tủ quần áo lại thấy không ít quần áo Trịnh Đạc ở bên trong. Trịnh Đạc, cháu cũng ở đây sao?”
“Chuyện này…” Trịnh Đạc xấu hổ lên tiếng, “Dì, con có thể về nhà.”
“Về nhà làm gì? Nhà cháu xa như vậy, ngoài trời bây giờ rất lạnh, cháu về nhà bật thêm điều hoà lại lãng phí điện, dì cũng không phải bà lão cổ hủ, hai người các con ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, sống cùng nhau cũng là điều bình thường. Dì chỉ muốn hỏi dì sẽ ngủ ở đâu?”
“Dì, nhà của cháu khá ấm, không cần dùng điều hòa, không lo lãng phí điện. ù cháu có ở nhà hay không thì nhiệt độ vẫn luôn ổn định, không lãng phí đâu ạ. Hơn nữa, nhà cháu có trồng một ít hoa nên không thể bật điều hoà.”
“A, cháu còn trồng hoa à? Có ảnh chụp không?” Sự chú ý của Trương mama lập tức chuyển tới vấn đề trồng hoa.
“Mẹ, mẹ ở đây với con, Trịnh Đạc về nhà là được rồi.” Lâm Gia Mộc thừa hiểu mẹ cô, bà âm mưu cái gì, chẳng nhẽ cô không biết? Cô không muốn đêm nay cô và Trịnh Đạc bị bắt gian tại giường sau đó chỉ có thể chọn giữa kết hôn hoặc bị lột sạch rồi đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ cô liếc cô một cái, “Con nhìn mình xem, mẹ cùng Trịnh Đạc trao đổi một chút kiến thức chăm sóc hoa, cũng không cản trở con làm việc, con mau nên làm sao thì làm đi!”
Trịnh Đạc lấy di động ra, tìm ảnh chụp hoa nhà trồng được đưa cho Trương Nhã Lan xem, “Dì, đây là hoa đỗ quyên con trồng, đây là lục la, đây là…”
“Tốt, tốt, hoa này được chăm sóc rất tốt, không ngờ đàn ông con trai như cháu lại chăm sóc hoa cẩn thận như vậy. Dì cũng trồng mấy bồn hoa, cũng không chăm tốt được như thế.” Bà cũng rút điện thoại của mình ra, đem ảnh chụp số hoa trồng được đưa cho Trịnh Đạc xem.
Lâm Gia Mộc thở dài, trở về phòng ngủ thay quần áo, quả nhiên không chỉ là tủ quần áo của cô bị xem qua, ngăn kéo cũng bị đụng tới, hộp trang sức ở tủ đầu giường cũng bị lấy ra xem rồi nhét bừa lại.
Lâm Gia Mộc ngồi ở trên giường, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, có một người mẹ như vậy, ngoài chấp nhận thì còn có thể thế nào.
“Ngày mai đến sớm một chút, dì nướng bánh ngọt cho con ăn, hẹn gặp lại, bái bai…” Nhiệt tình tiễn Trịnh Đạc ra cửa xong, Trương Nhã Lan vừa đóng cửa liền đanh mặt lại, “Lâm Gia Mộc!”
“Mẹ!” Lâm Gia Mộc cũng cao giọng đáp lại.
“Tốt, con ấy, con nói với mẹ còn từ chức làm mẹ rất cao hứng, từ gia đình đến quốc gia, bồi dưỡng con làm luật sư, không phải cho con giúp đỡ người khác lên tòa tranh giành tài sản, mà là cho con giúp đỡ chính nghĩa, kết quả con lại đi làm công việc này hả? Bản thân chưa có gia đình mà lại đi giúp người ta cắt đứt hôn nhân này nọ, con xem trong máy tính con có ghi lại hết đó. Tiền kiếm được thì nhiều mà người để gửi gắm thì không có…”
“Mẹ, người ta tới tìm con đều đã cùng đường, hoàn toàn thất vọng với hôn nhân không hạnh phúc nên mới nhờ tới con. Chỉ cần con tìm được chứng cớ, bọn họ liền ly hôn, có người phụ nữ ra toà với hai mắt bị thâm đen do chồng đánh nữa đấy. Mẹ phải biết họ dám ly hôn đã là điều may mắn lắm rồi.”
“Con chỉ biết người đến lấy chứng cứ liền ly hôn à? Một đời một kiếp, sống với nhau qua nửa đời người, ai chưa từng có thời điểm nhất thời trượt chân ngã, một trong hai người dù sao cũng phải có một người giả bộ hồ đồ, chuyện đã qua thì để nó qua đi, bọn họ vẫn là vợ chồng tốt, con lại la ó vạch trần vết sẹo của người ta, nếu thực sự ly hôn, thì nhất định sẽ hạnh phúc hơn sao?”
“Mẹ, con không thay bất cứ ai quyết định.”
“Con không thay người khác đưa ra quyết định, nhưng lại thay người khác thực hiện quyết định. Tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được là hai việc khác nhau, huống chi loại chuyện này sẽ khiến con dần dần mất niềm tin với hôn nhân. Cũng ldo mẹ không tốt, đối với con quan tâm không đủ, để cho con lầm đường lạc lối…”
“Mẹ, con không có lầm đường lạc lối, con đang làm việc thiện giúp người ta.”
“Người khác đều nghĩ như vậy sao? Mẹ sống nửa đời người, loại người nào cũng đã gặp qua, nhưng mà… Nhất là phụ nữ, không hề tốt đẹp một chút nào, con hôm nay giúp cô ấy, cô ấy đối với con ngàn ân vạn tạ, tái giá thành đôi tốt đẹp. Thê snhwng đối với con cái của mối hôn nhân trước của họ mà nói, con chính là kẻ ác, chẳng lẽ con không hiểu ư?”
“Con không phải lãnh đạo của bọn họ, cũng không phải bạn bè, con với bọn họ là mối quan hệ vì tiền bạc, hai bên đều có lợi…Bọn họ thế nào, không liên quan đến chuyện của con.”
“Đúng là không liên quan đến con. Nhưng con lại nhất định phải làm việc cùng Trịnh Đạc sao?” Trương Nhã Lan hỏi tới điểm quan trọng, “Gia Mộc, con quyết định đi, con năm nay nhiều tuổi rồi, người như Trịnh Đạc không nhiều, cao lớn, đẹp trai, có điều kiện, có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, lại là người cẩn thận, lễ phép, quan trọng nhất, trong nhà ngày cả mẹ chồng cũng không có, con bên này buông một tay, bên kia liền có hai mươi tư cô gái khóc lóc đòi cưới gấp…”
“Mẹ…” Suy cho cùng, mẹ cô cũng lo con gái độc nhất sống một thân một mình cả đời! Lâm Gia Mộc có thể nói với bất kì ai rằng mình không cần đàn ông, cô là một cô gái độc lập, nhưng cô là do mẹ sinh ra, không thể nói với mẹ như vậy được…
“Gia Mộc, nghe mẹ nói, mau kết hôn rồi sinh con, đem cái ý nghĩ thiếu đạo đức kia thu hồi lại, thanh thản ổn định cuộc sống, tiền không đủ thì mẹ cho…”
“Mẹ, vấn đề không phải là tiền, thời thế thay đổi, người khác tới tìm chúng ta đều có chủ ý, nếu không…”
“Con dám nói?”
“Mẹ…”
“Khó trách dì Năm con nói không rõ ràng, thì ra là dì thuê con làm chuyện này, con không phải cố gắng. Đứa con ngốc nghếch của mẹ, cho dù về sau có thể tìm được người chồng như ý, hay là không tìm thấy, con cũng sẽ bị mẹ con oán hận cả đời.”