Ngày đăng: Tháng Một 18, 2016

[Hiện đại, trọng sinh] Sát thủ thiếu gia – Chương 10


Chương 10: Ảo tưởng – hiện thực

Editor: Bạch Miêu

Beta: E.l.f

Nằm ở trên giường bệnh, tôi nghĩ tới Chu Quốc Hào, ông đã hứa sau khi tôi tỉnh lại sẽ đưa tôi về nhà.

Biệt thự nhà Chu Quốc Hào tôi đã từng tới, nói chính xác là tôi bỏ mạng ở khu rừng nhỏ sát bên biệt thự này. Ai, không biết cái xác tôi lúc ấy có bị lăng trì thêm hay không nữa?

Mà thôi, quên đi, trước đây tôi vốn không hề nghĩ tới kết cục tốt đẹp gì cho cam, có thể sống lại đã là trong cái rủi có cái may. Cái xác kia có ra sao cũng mặc, miễn không phải là lũ chó hoang tha đi cắn nát là được rồi.

Lớp phòng ngự ở biệt thự này cực nghiêm ngặt, vì thế nên ngày đó tôi mới bị bắn chết. Trong bệnh viện mặc dù có nhiều người bảo vệ, canh chừng, còn có cả đặc công nữa, nhưng so ra thì bên này vẫn an toàn hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản. Cảnh sát? Toàn một lũ ngu xuẩn!

Đương nhiên, đối thủ là tổ chức Viêm Hoàng, nên sẽ không tồn tại bốn chữ tuyệt đối an toàn. Chúng phái Ô Nha đến khiền phiền phức tăng lên. đúng rồi, còn có Huyết Hồ…

Có thể điều động những nhân vật như thế, chứng tỏ đối với việc bắt cóc Chu Vũ tôi mà nói, tổ chức Viêm Hoàng thật sự rất cố chấp.

Xuất viện, vết thương của tôi có hơi phiền toái, nhưng không có vấn đề gì lớn, bởi vì Chu Quốc Hào rất có tiền…

Có bác sĩ riêng, hộ sĩ riêng, thậm chí còn có hai người lo toan vấn đề dinh dưỡng, chà chà, từ trước cho tới bây giờ tôi không quá hưởng thụ loại đãi ngộ này, bị thương thì nếu không phải cứng rắn chống đỡ thì chính là chạy đi chỗ khám bệnh bí mật của tổ chứ để trị liệu.

Loại phòng khám bệnh kia với nhà vệ sinh công cộng không khác gì nhau cho lắm, bác sĩ hầu như đều thô lỗ, hộ sĩ cũng y như khủng long bạo chúa, có mấy người còn có thể miễn cưỡng gọi là Bạch Y Thiên Sứ (Thiên sứ áo trắng), rơi xuống nhân gian.

Bây giờ tôi dĩ nhiên có bác sĩ, hộ sĩ riêng, ha, nghĩ cũng thấy vừa ý.

Đương nhiên, chữa bệnh tại gia tuy không giống trong bệnh viện, nhưng lo gì mà trang thiết bị chữa trị chứ? Cha tôi có tiền, trực tiếp nhập khẩu từ Châu Âu một bộ trang thiết bị hiện đại là xong rồi.

Thậm chí Chu Quốc Hào đối với con trai như tôi thì còn bảo vệ lên đến tận xe, tôi  có cảm giác ông có thể mở một bệnh viện riêng trong biệt thự, chuyên tâm chăm sóc riêng một mình tôi, ngay cả cảm mạo cũng đưa tôi lên xe cứu thương để cấp cứu.

Chà chà, sinh hoạt kiểu con nhà giàu a, chính là thích ý, nghĩ đi nghĩ lại ngay cả tổ chức Viêm Hoàng phiền phức đó tôi đều quên sạch sành sanh .

Chớ hoài nghi, việc này đối với Chu Quốc Hào thì thật sự có thể, tuy rằng ông ấy không phải Bill Gates, nhưng theo Trần Nhã Nghiên nói, tài sản của ông ở trong nước tuyệt đối có thể trong mười vị trí đứng đầu.

Điều này nói lên cái gì? Nói lên việc tôi sau này ngoại trừ muốn mặt trăng trên trời, thì những cái khác bất luận là đồ vật gì đều chỉ cần giơ tay liền có.

Đương nhiên, trước đây tôi cũng có rất nhiều tiền, trong tài khoản của một sát thủ top mười luôn có một khoản tiền thừa sức sống, có điều nếu so với tiền của Chu Quốc Hào thì chút tiền đó chính là gặp sư phụ nha~.

Trong mắt người bình thường, con nhà giàu có, ở biệt thự, đi xe thể thao, cái gì cũng không thiếu, gái đẹp càng nhiều hơn.

Nhưng tôi hiện tại hoàn toàn có thể đánh tan suy nghĩ của người bình thường đối với con nhà giàu, thậm chí, tôi có thể tùy ý khinh bỉ tieba (mạng xã hội của Trung Quốc) trong những lúc mua xe mới liền đem ra khoe khoang với con cháu .

Lái xe thể thao mới là nhà giàu sao? Có khi chỉ cần tôi đồng ý, Chu Quốc Hào sẽ hào phóng mở hẳn một gara chỉ để chiếc xe thể thao quý giá, không cần hỏi thêm câu gì.

Ở trong mấy căn biệt thự mới là nhà giàu sao? Tôi nhớ tới phía sau biệt thự của Chu Quốc Hào có một ngọn núi nhỏ, sau này tôi đem ngọn núi kia san bằng, sau đó xây dựng một cái pháo đài là được rồi, a… Cứ vậy mà xây!

Còn gái đẹp? Thật không có lý tưởng, tôi đã bắt đầu ảo tưởng rằng sau khi trưởng thành, tôi sẽ để cho Chu Quốc Hào giúp tôi mở một khu nhà cho đám thư ký, không phải mỹ nữ 36D tuyệt đối không nhận vào!

Ai, làm con nhà giàu thế này đó, thực sự rất giống cuộc sống của hoàng đế nha!

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nằm ở trên giường rồi bắt đầu cười dâm đãng và hèn mọn, ném đi tổ chức Viêm Hoàng đó, sau này cuộc sống của tôi thực sự là đáng sống a, hơn nữa tôi càng ngày càng muốn làm con trai của Chu Quốc Hào, cũng càng ngày càng nghĩ đến việc về nhà nhanh một chút.

Đáng tiếc, tôi cao hứng quá sớm …

Sáng ngày thứ hai, Chu Quốc Hào vẫn chưa tới, buổi tối, vẫn không thấy mặt, sáng sớm ngày thứ ba…

“Đến tột cùng là làm sao? Cha đang bận cái gì vậy? Đáng chết! Anh mau mang điện thoại ra đây, tôi tự gọi điện cho ông ấy!” Tôi dần dần không nhịn được, bản năng nói cho tôi biết nơi này nhất định có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa còn là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Xin lỗi cậu chủ, ông chủ dặn dò tôi nói với cậu chủ an tâm chờ đợi, ông chủ xử lý công chuyện xong sẽ đến.” Gã vệ sĩ râu ria rậm rạp một mực cung kính nói.

“Sao lại bận bịu lâu như vậy chứ? Cha đi cứu cả thế giới sao?!” Tôi rầu rĩ than thở, Chu Quốc Hào không đến vậy thì thôi đi, ngay cả Trần Nhã Nghiên cũng không thấy bóng dáng đâu, chuyện này thực sự không bình thường.

Chờ chút! Chu Quốc Hào không phải đã… Tổ chức Viêm Hoàng bại dưới tay tôi hai lần, chẳng lẽ lại đổi mục tiêu lên người Chu Quốc Hào sao? Hay là bọn họ đổi thành bắt cóc Trần Nhã Nghiên?

Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh liền túa ra ướt đẫm, tôi đứng dậy chạy ra ngoài, gã vệ sĩ kia căn bản không ngăn được tôi.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, tiếng nhạc chuông điện thoại đinh đang vang lên, hộ vệ kia liếc mắt nhìn tôi vội vàng nói: “Cậu chủ đừng vội, đừng có chạy lung tung, ông chủ gửi tin nhắn đến.”

“Tin nhắn? Nói thế nào…?” Tôi vội vàng hỏi han, thậm chí muốn đi cướp luôn cái điện thoại di động kia.

“Ông chủ nói… Buổi tối sẽ đến, cậu chủ đừng lo lắng, còn bảo tôi đi chuẩn bị vài thứ.” Gã vệ sĩ râu ria rậm rạm cười làm lành, nói xong cũng đỡ tôi nằm lại trên giường, quay đầu đi ra ngoài.

Sau khi trùng sinh vào thân thể của Chu Vũ, thân thủ của tôi thật sự kém hơn rất nhiều, thậm chí tính cảnh giác cũng thấp xuống rất nhiều, tôi thậm chí không có chú ý đến vẻ mặt của hắn, không có phát hiện… Sau khi hắn nhận được tin nhắn, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia quái lạ.

Có điều hắn ta cũng không hề nói dối, vào buổi tối, Chu Quốc Hào cuối cùng đã tới.

“Cha…” Tôi liền vội vàng đứng lên đón ông ấy, tôi xin thề, cả đời này tôi chưa từng thoả mãn như vậy, cũng không có thật lòng kêu một người là cha.

“Ừm…” Chu Quốc Hào gật gật đầu, vẻ mặt không lạnh không nhạt, thậm chí không có biểu lộ ra bất kỳ vẻ thân thiết nào.

Tôi trong lòng hơi động, quả nhiên xảy ra chuyện! Nhưng tôi không trực tiếp hỏi, ngược lại mỉm cười nói: “Cha làm sao bây giờ mới đến, không phải nói con vừa tỉnh, liền lập tức đón con về nhà sao? Con đợi mấy ngày liền.”

“Không được, không được về nhà .” Chu Quốc Hào ngồi ở bên giường nói.

“… Có ý gì?” Tôi hơi kinh ngạc.

Qua tới 3 phút, Chu Quốc Hào vẫn không hề trả lời vấn đề của tôi, cứ như vậy ngồi ở bên giường cúi đầu, tựa hồ như đang do dự điều gì.

“Rốt cục là làm sao? Có phải xảy ra chuyện không? Dì Nhã Nghiên tại sao không tới? Có phải dì xảy ra vấn đề gì rồi hay không?” Tôi cuống lên.

“Không có, dì của con rất tốt.” Chu Quốc Hào lắc lắc đầu, cúi đầu lại yên lặng một lúc.

Nói không chủ định a? Trong lòng tôi một trận buồn bực, nếu như bây giờ Chu Quốc Hào không phải là cha tôi, tôi xin thề đã sớm chửi bậy, mà sự kiên trì của tôi càng ngày càng bị hạ xuống, Chu Quốc Hào đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi.

“Con… Đúng là con trai của cha sao? Con đúng là Tiểu Vũ sao?”

“…” Tôi ngây ngẩn cả người, tôi hoàn toàn không nghĩ tới ông sẽ hỏi tôi những lời này, ông đang hoài nghi tôi sao? Đây chính là lý do liên tục mấy ngày qua đều không tới gặp tôi sao?

Đối mặt với sự chất vấn Lê Quân, tôi có thể không để ý chút nào, nhưng đối mặt với sự chất vấn của Chu Quốc Hào, tôi thế nhưng… Tôi thậm chí ngay cả muốn ra vẻ mỉm cười đều không làm được, cả người nằm dại ở một loại trạng thái trong cơ thể.

“Cha…Sao cha lại hỏi như vậy?” Qua một phút, tôi mới hỏi ra những lời này.

“Lê Quân đã nói cho cha biết tất cả, toàn bộ sự thật!”

“Con làm cho một sát thủ xuất sắc bị thương, liên tục giết chết những người bắt cóc con, tính cách, thói quen, sở thích của con cũng hoàn toàn thay đổi. Thậm chí lúc gặp nguy hiểm, thực lực của con đã vượt xa người thường, không do dự đi cứu Nhã Nghiên, tất cả chi tiết nhỏ, Lê Quân đều tra ra được, cha đã biết tất cả …”

“Con… Đó là bởi vì con bị mất trí nhớ, những chuyện kia chỉ là bất ngờ mà thôi, cha không biết, thực ra con…” Tôi vội vàng nói.

Chu Quốc Hào đột nhiên khoát tay chặn tôi lại, lạnh lùng nói: “Con không cần giải thích, ta cũng không muốn nghe, chỉ muốn hỏi con một câu, con… Đúng là Tiểu Vũ sao?”

“Con…” Môi tôi run rẩy, chỉ cảm thấy sau lưng một trận rét run, đầu óc choáng váng.

Tôi không hiểu, Chu Quốc Hào vì sao lại bắt đầu hoài nghi tôi vào lúc này, vì sao lại vào thời điểm tôi quyết định làm con trai ông? Tại sao ông lại nói ra những lời như vậy, trước đó không phải ông đã hoàn toàn tin tôi rồi sao?

Nếu như lúc trước Chu Quốc Hào hoài nghi tôi, tôi căn bản sẽ không quyết định ở lại chỗ này, căn bản sẽ không hy vọng xa vời là sẽ nhận được tình thân cùng quan ái, nhưng hôm nay… Tôi vừa hạ quyết tâm, vừa cảm nhận được những tình cảm ấm áp này, ý nghĩ của ông đột nhiên vì sao thay đổi?

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, tôi có ít nhất một trăm loại phương pháp che đi những lúng túng hiện giờ, có ít nhất một trăm loại phương thức diễn kịch lừa dối Chu Quốc Hào, nhưng… Tôi chỉ im lặng không nói ra một lời nào.

Tôi đột nhiên cảm thấy, kỹ xảo của tôi cũng không gọi là tốt nhất, hơn nữa hành động cảm tính ở trước mặt, hoàn toàn không phát huy ra bất kỳ ý nghĩa gì, tôi lại phát hiện mình không muốn lừa dối ông…

“Con không biết…” Tôi đờ đẫn nói.

“Con không biết con có phải là con trai của cha hay không, cũng không biết mình rốt cuộc có phải là Chu Vũ hay không? Tất cả những thứ này đều là do cha với dì Nhã Nghiên nói cho con biết, tất cả mọi thứ hiện tại cũng đều là mọi người cho con.”

“Nhưng hiện tại, mọi người lại đổi ý, lại hoài nghi , lại hỏi ngược lại con. Con… Con căn bản không có cách nào trả lời.”

Ngơ ngác nhìn trần nhà, đây là cách giải thích duy nhất hiện tại tôi có thể nghĩ ra, đây cũng không tính là lừa dối, cũng không có tiết lộ bí mật lớn nhất của tôi, tôi chỉ mới nói xong lời nói này, trong lòng đã hơi do dự.

Có lẽ vào đúng lúc này, tôi thật sự không biết mình là người nào, hoặc giả tôi là ai cũng đã không còn quan trọng.

Sự im lặng lại xuất hiện, mà lần này cực kỳ lâu, tôi và Chu Quốc Hào đều không mở miệng. Ông đang đấu tranh tư tưởng, tôi cũng giống như vậy. Chu Quốc Hào nên làm gì? Còn tôi lại nên làm gì?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, là Lê Quân: “Ông chủ? Nói xong chưa?”

Lê Quân chết tiệt! Tôi nắm chặt hai tay, một luồng sát khí mãnh liệt xông lên đầu, tuy rằng không hiểu hắn làm thế nào thay đổi ý nghĩ của Chu Quốc Hào, nhưng chuyện này nhất định là do hắn gây nên.

“Cha tin tưởng anh ta đến thế sao? Cha nguyện ý tin tưởng anh ta chứ không tin con?” Tôi hét lớn, kỳ thực tôi không có chỗ đứng khi hỏi câu này, bởi vì Lê Quân nói mỗi điểm đều không sai, Chu Quốc Hào hoài nghi tôi cũng đều đúng, nhưng… Tôi chính là ép không được lửa giận trong lòng.

Thân thể của Chu Quốc Hào run lên, nhưng vẫn không trả lời, tôi thấy ông khoanh hai tay trước ngực im lặng ngồi ở đó, ngón tay chăm chú nắm lấy cánh tay, móng tay đã đâm thật sâu vào trong thịt.

Là do dự ư? Hay là ông vẫn không bỏ tôi được? Trong lòng tôi vui vẻ, vội vã muốn lại giải thích vài câu, nhưng vào lúc này, Chu Quốc Hào đột nhiên đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.

“Con đi đi, đi xa vào, tạm thời không cần trở lại nữa…” Chu Quốc Hào khàn giọng nói.

—– Dải phân cách dễ thương đây! :3 —–

Tôi nhìn Chu Quốc Hào kéo cửa phòng ra, lại nhìn ông chậm rãi đi ra ngoài, nhìn hai vai ông khẽ run, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Trong quá trình này, tôi không nhúc nhích chút nào, miệng cũng không mở ra được, sự giãy dụa trong lòng như ép vỡ tôi, đây là một loại cảm giác tôi chưa bao giờ trải qua.

Bị Tổ chức Viêm Hoàng phản bội, chí ít tôi còn có sự phẫn nộ, mà bị Chu Quốc Hào bỏ rơi, tôi lại không biết nên trách ai, bởi vì ông ấy không sai, người sai là tôi, thế nhưng tôi lại…

Tôi là Chu Vũ sao? Tôi là Thương Lang sao? Bây giờ tôi đến tột cùng là ai? Buồn cười, chính tôi còn không thể trả lời vấn đề này, sao tôi có thể trách Chu Quốc Hào?

Chu Quốc Hào đi rồi, cửa phòng bệnh cũng không có đóng lại, ngược lại một bóng người tiến vào, sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn tôi.

“Tôi đã nói rồi, cậu không thể tổn thương ông chủ.” Lê Quân cười lạnh nói: “Có điều cậu yên tâm, tôi không làm chuyện quá tuyệt tình, tôi sẽ để cho cậu một con đường sống.”

Đường sống? Hại tôi mất đi tất cả, còn có đường sống sao? Trong lòng tôi tràn đầy phẫn nộ, tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tôi đánh không lại, cũng giải thích không được, sau khi mất đi sự tin tưởng của Chu Quốc Hào dành cho tôi, tôi liền phát hiện mình không còn gì cả.

Bộp một tiếng, cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn dư lại một mình tôi, trên trần nhà đèn còn sáng, nhưng tôi có cảm giác thế giới của mình là một màu đen u ám.

Kỳ thực tôi cũng không muốn tiếp nhận thân phận của Chu Vũ, tôi còn muốn có thể lấy một ít tiền chạy khỏi nơi này, đi một nơi mà tôi có thể tiêu tiêu sái sái sinh sống, là Chu Quốc Hào cùng Trần Nhã Nghiên quan tâm tôi, để tôi quyết định lưu lại nơi này.

Mà sau khi tôi quyết định ở lại, bọn họ lại đột nhiên đem sự quan ái kia xé nát không chút lưu tình, để tôi lại biến thành một thân một mình, chuyện này quả thật so với việc bị tổ chức Viêm Hoàng phản bội càng khiến tôi không chịu được.

Nếu như một người không có thứ gì, vậy hắn sẽ không mấy khó chịu, nhưng nếu như lúc trước có người dành cho hắn bao nhiêu đồ vật quý báu, nhưng mà lại đột nhiên hoàn toàn cướp đoạt, đây mới là tàn nhẫn nhất trên đời, so với nghề nghiệp của tôi càng muốn tàn nhẫn hơn.

Tôi đột nhiên có một loại kích động, muốn đi ra ngoài đuổi theo Chu Quốc Hào, lại giải thích vài câu, thậm chí van xin vài câu, nhưng tôi không bước được, dù sao tôi còn có tôn nghiêm của một sát thủ, cho dù tôi đã mất đi tất cả.

Tôi còn có một loại kích động, muốn quang minh chính đại giết chết bọn họ, bởi vì buồn bực bất an, bởi vì tôi không muốn khó chịu, thẳng thắn dùng cái chết để kết thúc tất cả được rồi… Nhưng tôi vừa nghĩ tới Chu Quốc Hào cùng Trần Nhã Nghiên đã từng ôn nhu, đã từng quan tâm che chở, tay của tôi liền nhấc không nổi.

“Con đi đi, đi xa vào, tạm thời không cần trở lại nữa…” Đây là câu nói cuối cùng của Chu Quốc Hào dành cho tôi.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt tôi hằn tia máu đứng dậy, đi thì đi! Lão tử sẽ không bởi vì mất đi ai liền sống không nổi, lão tử cũng sẽ không thấp giọng xuống đi cầu xin ai!

Tôi không phải là giận hờn, mà là ngoài việc này ra, tôi đã không còn đường để đi.

Phịch một tiếng, tôi một cước đạp bay cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

“Cậu chủ …” Ngoài cửa vang lên một tiếng thét kinh hãi, một người khôi ngô đứng trước mặt tôi, là Triệu Vân Phong.

Cái tên này toàn thân béo như cái bánh chưng, bước chân còn có chút phù phiếm, dáng dấp rất khôi hài, nhưng tôi lúc này không cười nổi, chỉ muốn mau rời đi nơi này, không muốn để ý đến ai.

“Cậu chủ muốn đi đâu?” Triệu Vân Phong kéo tôi lại, cau mày nói: “Ông chủ dặn dò, nói đến khi vết thương của cậu chủ khỏi hắn mới được đi.”

“Còn dưỡng thương? Đây coi như là bố thí sao?” Tôi cả giận nói, tôi rất muốn tránh khỏi tay của Triệu Vân Phong, thậm chí một quyền đánh bay hắn, nhưng cũng có chút không đành lòng, dù sao tên này là vì tôi mới bị thương nặng.

“Ai…” Triệu Vân Phong sâu sắc thở dài nói: “Cậu chủ, cậu đừng trách ông chủ, kỳ thực, ông ấy như vậy làm cũng là vì tốt cho cậu.”

“Vì muốn tốt cho tôi?”Tôi tức thiếu chút nữa bật cười, nếu là vì muốn tốt cho tôi, vậy trước khi tôi làm sát thủ chính là làm đại sư nha~.

“Đúng đấy, ông chủ cũng hết cách rồi, lần này mấy người không bảo vệ tốt cậu đều chết chắc rồi a. À, lúc nãy tôi còn thấy ông chủ khóc, Lê lão đại còn tới khuyên ông ấy. Ông chủ cũng là muốn bảo vệ cậu mới làm như vậy.” Triệu Vân Phong lay người tôi nói.

“Bảo vệ?” Tôi ngạc nhiên nói.

“Đây cũng không hoàn toàn là ý của ông chủ, là Lê lão đại đề nghị với ông chủ, nói đối với cậu như vậy là tốt nhất, còn để tôi đi theo cậu, khà khà…”

“Cái rắm a, tôi nhổ vào! Anh vì cái gì muốn theo tôi chứ?” Tôi càng thêm mờ mịt, cái tên Triệu Vân Phong này nói chuyện thực sự rất linh tinh, cùng với người quả cảm bảo vệ tôi lúc trước như hai người khác nhau.

“A? Ông chủ không có nói cho cậu biết sao?”

“Nói cho tôi biết cái gì? Ông ấy đuổi tôi đi.”

“Chưa nói nguyên nhân?”

“Không có a!”

“…” Triệu Vân Phong vò đầu.

“…” Tôi liều mạng mắt trợn trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này, có thể nói rõ một chút hay không, chuyện ngày hôm nay là thế nào? Từng cái từng cái nói rõ ràng cho tôi đi.”

“Ồ…” Triệu Vân Phong ngu ngơ gật đầu, muốn mở miệng, lại đột nhiên cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

“Đi vào nói tiếp, Lê lão đại nói chuyện này không thể để cho quá nhiều người biết.” Triệu Vân Phong đem tôi đẩy vào trong phòng bệnh.

Sau ba phút, tôi đều hiểu ra mọi chuyện, một khắc đó tôi chỉ có một loại cảm giác, dở khóc dở cười.

“Anh nói là, cha không phải đến để đuổi tôi, chỉ là muốn đưa tôi đi, để tôi che dấu thân phận tránh bị truy sát?” Tôi sững sờ nhìn Triệu Vân Phong.

“Đúng vậy, ông chủ làm sao lại đuổi cậu được chứ?”

“Thế nhưng…” Tôi gãi đầu, Chu Quốc Hào vừa nãy rõ ràng cho thấy hoài nghi thân phận của tôi, nếu như là muốn đưa tôi tới chỗ an toàn, không cần phải nói những câu nói kia chứ?

Hơn nữa chuyện này hình như là do Lê Quân đề nghị, hắn mà lại đối tốt với tôi như vậy sao? Hắn mới vừa nói cái gì không làm chuyện quá tuyệt tình, chính là ý này sao?

Tôi ôm đầu nghĩ không thông rốt cục mọi chuyện là như thế nào, Chu Quốc Hào đến cùng có tin tôi là con của mình hay không? Triệu Vân Phong rốt cuộc có nói thật hay không? Đáng chết… Tôi lại bắt đầu buồn bực.

“Tôi đoán là ông chủ không biết nên nói như thế nào, mới đành đuổi cậu đi!” Triệu Vân Phong vò đầu than thở, ý nghĩ của hắn hiển nhiên rất vô căn cứ, có điều… Tôi đột nhiên nghĩ đến một lý do hết sức khả thi.

Nếu như Triệu Vân Phong nói thật, chuyện này cũng không phải hoàn toàn giải thích không thông.

Cân nhắc từ góc độ của Chu Quốc Hào, có thể là bởi vì trong lòng không muốn, không biết dùng phương pháp gì để khuyên bảo con mình thay tên đổi họ rời khỏi cha nó, cho nên mới tương kế tựu kế, lợi dụng tôi mất trí nhớ, nói ra lời nói kia để tôi không cách nào từ chối yêu cầu của hắn.

Hoặc là ông đang thật sự hoài nghi tôi, nhưng lại không thể tin được sự thật đứa con này không phải con mình, cho nên mới lựa chọn trốn tránh giải thích hết thảy, không muốn tìm ra đáp án thật sự của vấn đề này.

Khả năng này khá lớn, bởi vì lúc ông rời đi, trong mắt ánh lên nỗi đau và sự do dự.

Mà chuyện này là do Lê Quân đề nghị… Ý nghĩ của tên khốn này cực kỳ dễ giải thích, trước sau hắn đều là hoài nghi tôi.

Mặc kệ tôi có phải Chu Vũ hay không, hắn để tôi đi vẫn là lợi bất cập hại. Nếu tôi là Chu Vũ, đưa tôi đi có thể bảo vệ tôi truy sát, còn nếu tôi không phải, đưa tôi đi liền giảm bớt một mối nguy hại cho Chu Quốc Hào.

Rất có khả năng Lê Quân dùng lý do này, thuyết phục Chu Quốc Hào quyết định đưa tôi đi..

“Lê Quân chết tiệt!” Tôi lại ở trong lòng tức giận mắng một trận, cái tên này nhất định muốn tôi khó chịu, mới để Chu Quốc Hào diễn xuất đau thương như đang ở trên đài kịch vậy.

“Cậu chủ, cậu cũng đừng phiền muộn, ông chủ muốn tốt cho cậu, cũng không cần phiền lòng, Lê lão đại sẽ đem chuyện này sắp xếp thỏa đáng, cậu chỉ cần an tâm mà dưỡng bệnh đến khi khỏe là được.” Triệu Vân Phong lại khuyên vài câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Ừm.” Tôi đáp ứng một tiếng rồi lại nằm trên giường, tiếp tục ngơ ngác nhìn trần nhà, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt một chút.

Tuy rằng nguyên nhân Chu Quốc Hào dần dần hoài nghi tôi là Lê Quân, nhưng ít ra ông vẫn là xem tôi là con trai, mặc dù có chút phiền muộn, nhưng cục diện này cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận rồi.

Mà đối với chuyện đưa tôi đi… Khóe miệng tôi hiện lên một vệt ý cười, chuyện này cũng rất hợp ý tôi a, cũng sẽ không mất đi cơ hội có cuộc sống mới, cũng không cần tiếp tục ngươi sống ta chết với tổ chức Viêm Hoàng, thậm chí hai ngày trước tôi còn rối rắm về vấn đề làm sao gặp mặt Huyết Hồ thì giờ này đã thoải mái hơn rồi.

Rời khỏi nơi này là dự định ban đầu của tôi, a! Không có chút thiệt thòi nào cả.

Điều duy nhất tôi phiền muộn chính là, căn biệt thự xa hoa của Chu Quốc Hào tôi còn chưa ở qua một ngày đã phải rời đi, cuộc sống tiêu tiêu sái sái của con nhà giàu, tôi còn chưa có hưởng thụ qua một ngày, ngày mai đã phải sống một cuộc đời mai danh ẩn tích, đáng chết a!

Xe thể thao gt2 của tôi, tôi còn chưa chạm qua một lần, bệnh viện riêng của tôi , pháo đài của tôi a, trường học thư ký của tôi a!

Đương nhiên, không nỡ lòng bỏ nhất, vẫn là mẹ kế mỹ nữ của tôi a… Rời khỏi Chu Quốc Hào vẫn có thể chấp nhận được, nhưng muốn rời khỏi Trần Nhã Nghiên, tôi chỉ mới nghĩ tới thôi trong lòng liền khó chịu, rất là không thoải mái nha.

Nhưng điều tôi không ngờ tới nhất chính là, Trần Nhã Nghiên cũng muốn rời bỏ tôi, mà trong lòng tôi rất không thoải mái, thậm chí nàng còn đang cực lực khuyên bảo Chu Quốc Hào…

******

“Anh thực sự nhẫn tâm như vậy, muốn đưa Tiểu Vũ đi sao? Nó là con trai anh đó, nó mới mười bốn tuổi a! Em mặc kệ Lê Quân nói cái gì, cũng không quản Tiểu Vũ thay đổi bao nhiêu, DNA báo cáo chẳng lẽ không đủ để chứng minh tất cả sao?” Trần Nhã Nghiên viền mắt đỏ hoe hỏi.

“Anh biết, anh cũng tin nó là con trai anh, cho dù Lê Quân đưa ra một điểm đáng ngờ nho nhỏ nào, anh vẫn tin chắc!” Chu Quốc Hào khàn giọng nói: “Nhưng anh vẫn muốn làm như thế, bởi vì chỉ có như vậy, nó mới thực sự an toàn.”

“Xin lỗi Nhã Nghiên, tổ chức Viêm Hoàng quá mạnh, anh thực sự không bảo vệ được nó, anh đã mời nhiều vệ sĩ như vậy, thậm chí dùng giá cao như vậy mời vệ sĩ trứ danh thế giới là Lê Quân, nhưng mà vẫn phải nhìn nó gặp phải nhiều thương tổn.”

“Hai lần sinh tử dày vò, tuy rằng nó đều còn sống, nhưng khi anh thấy trên người nó từng vết thương rất đáng sợ, em có biết tim anh đau thế nào không? Nó còn vì vậy mà bị kích thích, bị mất trí nhớ, tính cách cũng thay đổi … ”

“Anh tình nguyện người nằm trên giường bệnh là mình, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Tiểu Vũ a, Nhã Nghiên em biết không? Nếu như chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, nếu như Tiểu Vũ lại bị tổn thương một lần nữa, anh thật sự sợ mình sẽ điên mất.”

“Anh là người làm cha, thậm chí ngay cả con trai của mình cũng không bảo vệ nổi, anh chính là tên rác rưởi…”

“Coi như sau này anh có thể bảo vệ nó tốt hơn, nhưng mà cứ như vậy, nó căn bản không thể có cuộc sống của một người bình thường, anh thì sao có thể chỉ trơ mắt nhìn cả cuộc đời nó bị hủy hoại đây?…”

“Anh chỉ có thể đưa nó đi, xin lỗi em,  Nhã Nghiên, anh thật sự không có biện pháp nào khác…”

“Vậy nó phải rời khỏi đây trong bao lâu… Anh cam lòng sao? Anh nhẫn tâm để một mình nó lẻ loi, đơn độc sao?” Trần Nhã Nghiên hữu khí vô lực (có sức mà không có lực) nói, cô biết những lời Chu Quốc Hào nói đều đúng, nhưng cô sao có thể nhẫn tâm như vậy…

Chu Quốc Hào không hề trả lời, chỉ là không ngừng mà lắc đầu, hai tay gắt gao che mặt, cả người run rẩy.

Ngơ ngác nhìn trần nhà, Trần Nhã Nghiên đột nhiên cắn răng một cái, ánh mắt sáng quắc nói: “Quốc Hào, em đi cùng nó! Em sẽ chăm sóc Tiểu Vũ, em muốn ở bên cạnh thằng bé!”

“Kỳ thực, em căn bản là vì Tiểu Vũ cho nên mới cưới anh không phải sao? Khi đó nó mới hai tuổi, mất đi mẹ, chỉ có thể nhào vào trong lòng em mà khóc, đôi mắt to đỏ hoe đáng thương, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt,…”

“Khi đó em bởi vì nghĩ đến chăm sóc nó, mới muốn ở bên anh, mà bây giờ em cũng bởi vì nghĩ đến chăm sóc nó, mà muốn rời khỏi anh, Quốc Hào… Đáp ứng em, để em chăm sóc Tiểu Vũ tiếp!”