[Hiện đại, trọng sinh] Sát thủ thiếu gia – Chương 13


Chương 13: 59 điểm

Editor: E.l.f

“Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, tao tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả lớp cùng tới. Mày cũng sẽ đến chứ?” Trương Du Thừa đột nhiên nói.

Tôi đáp: “Được thôi, có điều tao không quen với ai trong lớp, có mặt tao chưa chắc đã vui.”

“Tới vì tao cũng không được sao? Hắc, chỉ cần có bản mặt mày là ok! Tao có thể mời được mấy em gái xinh đẹp ấy rồi.” Nụ cười của Trương Du Thừa thật đáng khinh bỉ: “Mày cũng phải giúp tao mời mấy người.”

Tôi tức giận lườm cậu ta một cái. Hoá ra cậu ta mời tôi tới chỉ vì muốn lợi dụng danh nghĩa của tôi để mời mấy em gái xinh đẹp, có điều điều này cũng là lần thứ hai chứng minh rằng tôi thật sự rất tuấn tú. Chà chà, xem ra muốn không tự yêu thương, chăm sóc khuôn mặt này không được rồi.

Cười gượng vài tiếng, Trương Du Thừa lại nói: “Đúng rồi, chị họ của mày cũng sẽ tới chứ? Tuy rằng không cùng lớp nhưng mà cậu ấy tới cũng vui đấy.”

Chị họ của tôi? Giản Tiểu Mẫn?

Thật sự tôi rất không muốn nhận nha đầu ngớ ngẩn ấy làm chị họ đâu, nhưng tuổi cô ta đúng là lớn hơn tôi. Huống hồ như vậy cũng dễ dàng giải thích mối quan hệ giữa tôi với cô ta hơn. Dù sao cũng không thể nói Giản Tiểu Mẫn là vệ sĩ của tôi được.

“Chỉ cần đến lúc ấy mày đừng sợ chị ấy ăn sạch đồ ăn của nhà mày là được. Ngày mai cứ tới thẳng nhà mày là được đúng không? Được rồi, ngày mai nói chuyện, tao về lớp ngủ trưa.” Tôi dập điếu thuốc, quay về lớp học.

“Đúng rồi, nhớ phải có quà đấy.”

“Biết rồi. Ví tiền được không? Loại ví làm bằng da thật ấy.”

“Thổi đi, xì. Ví rách mày còn không mua nổi chứ đừng nói ví da.”

Trương Du Thừa bật ngón tay giữa lên với tôi, tỏ rõ vẻ chế giễu khiến tôi dở khóc dở cười. Sự thật là tôi có tới hai cái ví làm bằng da thật, hiệu LV đấy nhé, có điều… Ai, thôi quên đi.

Trên cõi đời này, đáng buồn nhất thực ra không phải là nghèo khổ, mà là tôi rõ ràng là con nhà giàu, lại không thể nói cho người khác biết, còn bị người ta khinh bỉ! Mẹ nó, uất ức quá.

Chủ nhiệm lớp Ngưu Ma Vương mặc dù là người phụ nữ hung hãn nhưng vẫn có thể xem là giáo viên có tâm, cần cù nhất. Sáng sớm vừa cho lớp kiểm tra, buổi chiều trước giờ tan học đã chấm xong cả rồi.

“Bạn học Chu Vũ hôm nay rất đáng được tuyên dương. Bài kiểm tra lần này của bạn ấy rất tiến bộ, tuy rằng điểm số vẫn không đạt tiêu chuẩn, nhưng điểm lại tăng lên rất cao.” Ngưu Ma Vương tươi cười vẫy vẫy bài keiemr tra 59 điểm trong tay.

Ặc! Một bài kiểm tra chỉ được 59 điểm mà vẫn được giáo viên chủ nhiệm biểu dương, đảm bảo trước tôi không có ai như thế cả. Hơn nữa số điểm này cũng đã đủ khiến đêm nay Trần Nhã Nghiên ầm ĩ chúc mừng tôi rồi. Ai da, tôi phải tu đến cấp độ nào mới có thể làm ra được chuyện oai hùng này chứ!

“Chu Vũ vẫn cần phải tiếp tục cố gắng để những lần kiểm tra sau sẽ có thể đạt điểm cao hơn. Cô bắt đầu thích em rồi đấy.” Ngưu Ma Vương mỉm cười nhìn tôi, khiến tôi lệ tràn đầy mặt gật đầu

“Xin lỗi nha, tớ làm sai mất mấy câu.” Tô Lương Tình áy náy xin lỗi.

“Không sao hết. Còn tốt hơn là để tôi tự làm. Dù sao cũng cảm ơn cậu.” Tôi cười nói như thường, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.

“Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật của Trương Du Thừa, cậu có muốn đi không?” Tôi đột nhiên mời, tuy rằng rất khinh bỉ Trương Du Thừa dùng danh nghĩa của tôi để mời các em gái, nhưng dù sao cậu ta cũng là bằng hữu duy nhất của tôi từ khi sống lại, lợi dụng tôi một chút thì vẫn có thể tha thứ.

“Cậu mời tớ ư?” Tô Lương Tình mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Hừm, sắp thi tốt nghiệp rồi, mọi người cùng nhau vui đùa một chút cũng tốt. Đúng rồi, cậu cũng giúp tôi mời mấy bạn nữ nữa đi.” Tôi cười nói: “Cậu đừng nhạo tôi, thực ra, bạn nữ trong lớp tôi chỉ biết có mỗi cậu.”

Đây là một loại ám chỉ, khiến đối phương lầm tưởng chỉ có mình mới là người thân cận nhất với tôi. Đấy là cách tán gái tôi thường dùng trước khi trọng sinh. Quả nhiên, Tô Lương Tình nghe xong liền đỏ mặt, gật đầu.

Cuối cùng cũng coi như làm xong việc mà Trương Du Thừa giao cho, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Có điều, chỉ là tiệc sinh nhật của một học sinh trung học thôi mà, có lẽ cũng không có cái gì để chơi, chỉ hi vọng đừng quá gian nan là tốt rồi.

Nhưng tôi lại không biết, thực ra bữa tiệc sinh nhật này, tôi cũng có thu hoạch không nhỏ.

“Không thể nào! Tại sao cậu lại cao hơn tôi những 12 điểm được chứ?” Vừa nhìn thấy bài thi của tôi, Giản Tiểu Mẫn liền ngoác miệng hét rống lên, tôi lần thứ hai trở thành tâm điểm chú ý.

“Tiểu thư, hai lần thua tôi rồi còn so bì cái rắm a. Lại còn dám lớn tiếng hét hả? Tóm lại cô có dây thần kinh xấu hổ không vậy chứ?” Tôi ngượng ngùng, muốn tìm lỗ chui xuống.

Nhưng mà người khiến tôi phiền muộn nhất vẫn là Trần Nhã Nghiên. Sau khi xem bài thi tôi đưa, cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, ôm tôi vừa cười vừa khóc, sau đó còn gọi điện báo cho Chu Quốc Hào.

“Này anh, kì thi này Tiểu Vũ làm rất tốt, chỉ thiếu có một điểm nữa là đạt tiêu chuẩn rồi!”

Nghe xong câu này, tôi không thèm ăn cơm nữa, trốn vào phòng ngủ. Nếu Chu Vũ ở trên trời có linh, nhất định sẽ hóa thân thành ác quỷ đến giết chết tôi. Ai bả, tôi làm mất sạch thể diện, mặt mũi cậu ta rồi.

“Thật là không có thiên lý! Tôi thi được 47 điểm đã là cao lắm rồi, có biết không hả?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Giản Tiểu Mẫn gầm lên giận dữ. Lúc đó tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi!

Trốn ở trong phòng ôm sách làm màu gần nửa tiếng đồng hồ, một chữ cũng không vào đầu, tôi đành mở máy tính giết thời gian.

Dạo một vòng quanh tieba, đâm chọt vài ba tên nhãi ranh trên mạng, sau đó tôi vào một trang web bí mật giành cho giới sát thủ.

Trang web bí mật này thực ra cũng không ít người biết, cũng không phải là chỉ có sát thủ mới có thể truy cập. Chỉ cần biết được password thì dù cho là người làm vệ sĩ, hay thậm chsi là dân thường vẫn có thể truy cập vào trang web ấy.

Có điều, trang web thực hiện chế độ hội viên, trừ khi là hội viên thứ hạng bạch kim (VIP), người bình thường chỉ có thể xem lướt qua một ít tin tức trên trang chủ, ví dụ như bảng xếp hạng sát thủ cao cấp trên thế giới.

Thực ra, toàn bộ tin tức vẫn được hiện ra, thậm chí ngay cả những bài viết treo giải thưởng giết người cũng có, nhưng tất nhiên, chỉ có hội viên VIP mới đọc hết được. Hơn nữa, không phải cứ có tiền thì đều có thể trở thành hội viên VIP, chỉ có những ai là sát thủ đẳng cấp thuộc các tổ chức sát thủ lớn trên thế giới mới bước vào được hàng ngũ này.

Trước khi trọng sinh, tôi nằm trong top 10 sát thủ đẳng cấp thế giới cho nên tôi có tư cách gia nhập hội viên VIP, có điều tôi lại không làm như vậy. Bởi vì tôi không dám truy cập vào trang web này bằng số tài khoản của Thương Lang, nếu không, sẽ có người phát hiện ra thực ra Thương Lang không chết, lúc ấy sẽ có rất nhiều phiền phức.

May là hội viên bình thường vẫn có thể truy cập vào đọc tin tức được.

Điều tôi quan tâm nhất là bảng xếp hạng sát thủ quốc tế, hầu như cứ cách hai ba ngày tôi đều vào xem một lần, xem xem khi tôi chết rồi, ai sẽ thay thế được vị trí của tôi, kẻ ngu ngốc nào bị loại, người may mắn nào được lọt vào .

Top 10 sát thủ đẳng cấp thế giới chính là phần thưởng vinh dự và danh giá nhất trong giới sát thủ. Người thứ mười so với người thứ mười một chính là sự khác biệt một trời một vực, ít nhất cũng phải có tới năm lần chênh lệch.

Mở bảng xếp hạng ra, tôi bật cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ô Nha trở thành một kẻ xui xẻo bại trận như thế này.

Ô Nha từng đứng ở vị trí thứ chín. Đáng lí ra, sau khi tôi chết đi, cô ta nên tăng bậc lên đến vị trí thứ tám mới đúng. Thế mà bây giờ, cô ta chỉ sau lần thất bại kia, không những không thăng hạng mà còn rớt xuống một bậc, đứng ở vị trí thứ mười.

“Ha, đã ngu còn làm màu.” Tôi cười khà khà. Kẻ thù mà, đương nhiên tôi hi vọng cô ta càng ngày càng xui xẻo, tốt nhất là đừng để tôi phải ra tay. Cô ta ngu như thế, sớm muộn gì cũng bị giết chết.

Lại nhìn bảng xếp hạng lần nữa, tôi tìm thấy tên của người mà tôi quan tâm nhất, Huyết Hồ. Phía sau cái tên ấy là một dòng chữ màu đỏ như màu máu – No.2!

“Thật nhanh a.” Tôi cảm thán, Huyết Hồ từ trước đến nay đều xếp hạng rất cao, nhưng có điều, khi tôi còn là Thương Lang, hắn cũng chỉ đứng ở vị trí thứ tư mà thôi, bây giờ mới qua hơn nửa năm mà hắn đã có thể vươn lên vị trí thứ hai rồi!

Càng xếp ở vị trí cao lại càng khó thăng hạng, đặc biệt là ba vị trí đầu. Ba kẻ thuộc vào ba vị trí đầu bảng kia đều là quái vật trong giới sát thủ. Vậy mà Huyết Hồ đã có thể ngồi ngang hàng với họ, thậm chí còn khiến một người trong đó rớt hạng.

Kỳ thực Huyết Hồ không chỉ là bằng hữu tốt nhất của tôi mà còn là đối thủ cạnh tranh hàng đầu. Nhưng hôm nay, tôi đối với hắn chỉ có khâm phục, bởi vì rất có khả năng suốt đời này tôi đều không thể vượt qua hắn.

Lướt nhìn xuống các thứ hạng khác, tôi nhận ra cũng không có mấy thay đổi. Đột nhiên, tôi phát hiện, ở vị trí thứ sáu là một cái tên Nhật Bản, Thần Lại Thiên La!

No.6 này từng là thứ hạng của tôi, nhưng hôm nay lại bị một tên người Nhật Bản chiếm mất , điều này khiến tôi thấy khó chịu.

“Thần Lại Thiên La? Là ai vậy?” Tôi cau mày lẩm bẩm. Trước đây, trong bản xếp hạng này chỉ có duy nhất một phải người Nhật Bản, xếp trên Ô Nha một bậc, rất đẹp, rất quyến rũ. Bây giờ lại mọc ở đâu ra một tên người Nhật Bản nữa? Thần Lại Thiên La là ai? Tôi chưa từng nghe tới cái tên này. Hắn là ai mà lại leo lên được vị trí này?

Ai da, tôi không thể đăng nhập vào số tài khoản của Thương Lang, nếu không, việc tra ra tư liệu của cái tên này dễ như trở bàn tay.

Ngoại trừ việc đột nhiên xuất hiện một Thần Lại Thiên La chiếm mất vị trí thứ sáu của tôi, những cái tên khác trên bảng xếp hạng vẫn thế, có tăng hay giảm thì cũng đều là người này đổi vị trí cho người kia. Tôi lướt xuống đến vị trí thứ ba mươi nhưng không tìm ra được cái tên nào mới, dứt khoát đống trang web, xem phim.

Thế nhưng, tôi lại không mất, có một số việc ngày hôm nay tôi không làm, cuối cùng đem lại hối hận ngày sau cho chính mình.

Chuyện thứ nhất, tôi đã không kiểm tra tư liệu về Thần Lại Thiên La, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tìm hiểu rõ hơn về hắn.

Chuyện thứ hai, tôi chỉ xem đến top 30. Mà ở ngay thứ hạng No.31, có một cái tên sẽ khiến tôi bất ngờ.

Chuyện thứ ba, từ đầu tới cuối tôi không hề truy cập bằng số tài khoản của Thương Lang, không xem được những dòng tin nhắn, những cái tên khiến lòng mình run rẩy!

“Tiểu Lang, mày ở đâu?”

“Tiểu Lang, không phải cậu chết rồi đấy chứ?”

“Tiểu Lang, trở lại đi, cùng tôi nói chuyện nào…”

Rất lâu sau đó, khi tôi xem được những dòng này, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra… Tôi cũng được xem là một người có bạn bè tốt.

Đêm dần khuya, mọi người đều đã ngủ, phòng sát vách thỉnh thoảng còn vọng lên tiếng Giản Tiểu Mẫn ngáy.

Tôi cười khẽ, nghiêng tai nghe ngóng, sau đó rón rén mở cửa sổ ra, như một con khỉ nhanh chóng leo ra ngoài theo đường ống thoát nước lên mái nhà.

Bây giờ, một ngày của tôi mới thực sự bắt đầu.

Giữa bầu trời đêm đen kịt, một đám chim sẻ bị giật mình nháo nhác bay lên, mãi vẫn không dám tìm chỗ đậu.

Nhìn lên không trung, cả người tôi bắt đầu căng thẳng, cơ bắp căng cứng, sát khí vô hạn lan tràn ra, khắp không gian phảng phất luồng gió rít. Nếu như lúc này có người nhát gan mà thấy được, nhất định sẽ bị doạ sợ đến tè ra quần, nhất định sẽ cho rằng đấy là chuyện ma quái .

Nhưng chuyện quỷ dị nhất vẫn còn ở phía sau…

Tôi nín thở tập trung tinh thần, sát khí nhanh chóng thu hồi, khí thế Phong Bạo phút chốc tiêu tan, tôi nhắm hai mắt lại, đứng im không nhúc nhích, cảm nhận màn đêm và cõi lòng yên tĩnh.

Bóng tôi đổ xuống nhạt dần, dần dần có chút hư vô, cả người tựa như sắp hoà làm một với màn đêm. Tôi nhẹ nhàng bước vài bước, không phát ra tiếng, giống như đang bước trên mây.

Nếu ai đó vô tình nhìn thấy, nhất định người đó sẽ kinh ngạc tự hỏi, tôi có phải là người không? Nếu là người, vì sao hắn ta lại không nhìn thấy bóng của tôi? Nếu là người, vậy khoảng cách xa như thế làm sao tôi bước đi được? Hay là… Tôi là u hồn vất vướng, chỉ cần có gió thổi sẽ bay?

Giữa bầu trời, chim sẻ tựa hồ cảm giác nguy hiểm đã qua, dần dần đậu xuống, chúng nó nhìn chung quanh, nhưng chỉ có màn đêm u tối. Cả đàn chim nghiêng tai lắng nghe, một tiếng động khẽ cũng không có.

Nín thở đến giới hạn nhất định, cảm giác tồn tại sẽ dần phai nhạt, như có như không, ngay cả tiếng tim đập cũng gần như biến mất.

Nhìn màn đêm vô tận, tôi lần thứ hai bước đi, chậm rãi đi xuyên qua những con chim sẻ bên cạnh, mà lần này, chúng nó lại không bị giật mình bay lên, thậm chí còn không biết tới sự hiện diện của tôi.

Tôi ở ngay đây, trên mái nhà, cùng với đàn chim sẻ nhưng lại như không có ở đây, dường như không hề thuộc về thế giới này.

Cứ giữ nguyên tư thế hồi lâu, hai chân tôi bắt đầu run rẩy, ánh mắt cũng bắt đầu dao động. Rốt cuộc, tôi không kiên trì nổi, đặt mông ngồi dưới đất thở dốc. Đám chim sẻ lập tức bị dọa, giật mình đập cánh bay lên.

Nhìn đồng hồ đeo tay, tôi nhếch miệng cười. Mười phút! Tôi đã kiên trì được mười phút. Trước khi trọng sinh, tôi chịu được nửa giờ, nhưng bây giờ, với thể trạng này mà tôi chịu được mười phút đã là tốt lắm rồi. Hừm, không tệ!

Hơn nữa nửa giờ kiên trì quá vất vả, đối với gánh nặng của thân thể cũng rất lớn. Cơ thể Chu Vũ vẫn đang trong thời thời kỳ dậy thì, nếu dùng phương pháp này trong một thời gian quá dài sẽ làm tim đập loạn nhịp, máu chảy ngược, sẽ khiến kỳ sinh lý bị đảo lộn, không tốt cho sự phát triển của cơ thể.

Đây chính là tuyệt kỹ bí mật của tôi, mặc dù không kinh khủng như tuyệt kỹ của Ô Nha, cũng không thô bạo như Thuấn Thiểm của Huyết Hồ, nhưng tính thực dụng lại không hề thua kém của bọn hắn. Đây mới chính là tuyệt kỹ ám sát chân chính.

Đáng khen ngợi nhất ở tuyệt kỹ này chính là đoạn tuyệt, không còn bất cứ liên hệ gì với thế giới này, sự tồn tại cũng chỉ còn là một sợi dây hư vô.

Chẳng hạn như, ở trạng thái của tôi, cho dù có là người đặc biệt nhạy cảm thì cũng là tuyệt đối không có cách nào phát hiện ra, top 10 sát thru thế giới cũng đừng hòng biết được. Tôi với Huyết Hồ đã từng làm khảo nghiệm, từ khoảng cách 100 mét, tôi dần dần tới gần hắn, kết quả là đến tận lúc tay tôi đã đè lên cổ hắn thì hắn mới biết tôi đang ở bên.

Đương nhiên… Điều kiện tiên quyết phải là đối phương đứng quay lưng với tôi.

Nếu đối phương là một người bình thường chưa từng trải qua khoá huấn luyện chuyên nghiệp, khi tôi tới gần người đó bằng tuyệt kỹ này, người đó sẽ nhất thời ngu ngơ, hoảng hốt, không biết tôi có thật sự tồn tại hay không.

Tôi từng làm một khảo nghiệm với một cụ ông bán bánh rán bên đường, tôi đi từ bên trái sang bên phải ông ta, rồi lại từ bên phải quay về bên trái, thế nhưng ông ta vẫn mảy may không hề biết.

“Bánh rán bán thế nào vậy?” Khi tôi đột nhiên hỏi, ông cụ bị doạ sợ hết hồn, bởi vì từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn ở trước mặt ông ta nhưng ông ta lại không nhận ra được sự tồn tại của tôi.

Chiêu này, vào ban đêm sẽ phát huy tốt nhất, khắp không gian đều là màn đêm bao trùm, tôi sẽ càng dễ dàng hoà vào không gian. Nếu mặc một bồ đồ đen nữa thì càng hoàn hảo!

Tuyệt kỹ này cũng chưa chắc không thể dùng vào ban ngày, hai ngày trước ta còn dùng chiêu này đùa bỡn Giản Tiểu Mẫn. Tôi bảo cô ta chờ ở cửa tiểu khu để cùng đi mua ít đồ dùng rồi cố ý đến muộn mấy phút.

Khi tôi đến cố ý đi lẫn vao trong đám đông chậm rãi tới gần Giản Tiểu Mẫn. Cô ta rõ ràng rất sốt ruột, nhìn xung quanh tìm tôi nhưng lại không hề thấy tôi đang đứng trước mặt, dẫu cho chúng tôi đã vô cùng quen thuộc.

Chính xác mà nói, tuyệt kỹ này là chiêu ẩn nấp, che giấu tất cả âm thanh của mình, che giấu động tác của mình, thậm chí che giấu luôn cả cảm giác về sự tồn tại của chính bản thân mình. Không phải đối phương không nhìn thấy tôi mà là không thể chú ý tới.

Chiêu này khá giống thủ thuật che mắt, nhưng lại không hoàn toàn giống. Trong nó còn có chút kỹ xảo nhỏ nhưng khá cao thâm, hơn nữa chiêu này so với chiêu ảo ảnh của Ô Nha ở một vài phương diện khác thì chẳng thua kém gì nhau.

Điểm khác biệt nhất chính là, ảo ảnh chỉ có thể tránh né đòn công kích của đối thủ, còn chiêu này của tôi lại có thể lợi dụng thời điểm đánh lén đối phương, một lần ra tay sẽ có thể giết nhanh giết gọn!

Diễn đàn sát thủ quốc tế từng đánh giá chiêu này của tôi bằng một câu: Tuyệt, đây mới thật sự là tuyệt kỹ ám sát chân chính!

Thể trạng Chu Vũ chỉ vừa mới bắt đầu tập luyện tuyệt kỹ này nhưng đã đạt được trình độ năm, sáu phần mười thực lực của Thương Lang lúc trước, xem như cũng đủ dùng.

Tôi vẫn luôn biết, chiêu này so với chiêu Thuấn Thiểm của Huyết Hồ thì yếu hơn, nhưng dù sao chiêu này không đánh chính diện, chỉ có thể đánh lén, cho nên tôi phải cố gắng học thêm một vài kỹ xảo nữa mới được.

Tôi  vẫn không có cách nào nắm bắt được đúng cảm giác, tiết tấu thật sự của Huyết Hồ Thuấn Thiểm. Cho dù Huyết Hồ có ra sức dạy tôi bao nhiêu, tôi cũng chỉ có thể phát huy được sáu, bảy phần uy lực, vì lẽ đó Ô Nha mới cảm thấy kỹ xảo của tôi căn bản không phải là Thuấn Thiểm chân chính, chỉ hơi tương đồng mà thôi.

Đương nhiên, Huyết Hồ cũng không hoàn toàn học được tuyệt chiêu của tôi. Tôi đã rất cố gắng dạy hắn, nhưng hắn cũng chỉ phát huy được tối đa là năm phần mười trình độ của tôi thôi. Hay nói cách khác, cả hai chúng tôi đều không có duyên làm thầy giáo.

Tuyệt kỹ chân chính chỉ có người đã tạo nên mới có thể cảm giác được tiết tấu, nhịp độ của nó. Người theo học, may mắn lắm cũng chỉ là mô phỏng năm phần, không bao giờ chạm tay được đến tầng ý nghĩa.

Nhìn đồng hồ không còn sớm, tôi ngáp một cái, lại theo đường ống thoát nước leo xuống.

Hôm nay là thứ bảy, không cần dậy quá sớm, giờ tự học lớp 9 cũng chỉ là tranh thủ giờ nghỉ trưa một tí mà thôi, nhưng vừa nghĩ tới việc sáu giờ lại bị đồng hồ báo thức tự động gọi dậy thì…

“Thật đáng chết, mấy tên đó không thể nghỉ làm một ngày sao chứ?” Tôi liếc nhìn công trường đang nằm im trong bóng tối, nhìn từng máy móc, cột bê tông sừng sững trong màn đêm, đột nhiên… Tôi nhếch miệng cười, nhanh chóng chạy tới.

Sáng sớm, tôi ngủ thoải mái tới mười một giờ rưỡi trưa mới bị Trần Nhã Nghiên gọi dậy ăn cơm trưa.

“Ngủ đã mắt chưa? Hài lòng chứ?” Trần Nhã Nghiên ôn nhu đưa một chén canh cho tôi, lại nói: “Lạ ghê, hôm nay không có mưa mà sao bên công trường lại không làm việc nhỉ?”

“Cảm ơn dì Nhã Nghiên. Có lẽ lương tâm họ trỗi dậy?” Tôi cười thầm.

Nhét vào miệng mấy miếng thịt, Giản Tiểu Mẫn lúng búng nói: “Không phải a, con nghe nói tối hôm qua có người phá hỏng mấy máy móc cơ khí kia, lại còn ném vào đường ống nước ngầm, ha, có lẽ cũng phải sửa mất mấy ngày đó dì. Cũng không biết ai làm, dân công trên công trường cũng chẳng có ai phát hiện ra.”

“Ồ? Không phải nữ vệ sĩ đệ nhất cao thủ Tiểu Mẫn hành hiệp trượng nghĩa làm sao?” Tôi trêu.

“Mới không phải, bổn cô nương không thèm so đo với họ. Tôi rất bận, hiểu chưa?” Giản Tiểu Mẫn đành hanh.

Tiểu Mẫn thật sự rất bận, bởi vì tối hôm qua Lê Quân gọi điện thoại đến, dặn dò cô ta nhất định phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, sau đó còn bảo phải cố gắng học tập, cùng tôi học lên cao trung, nếu như làm không xong… Đừng gọi anh ta là anh trai nữa. Hắc hắc.

Sau khi gào ầm lên, Giản Tiểu Mẫn đành phải đồng ý. Nhưng cái đầu nhỏ ngốc nghếch của cô ta lại lo một vấn đề khác! Đầu óc đơn giản như cô ta thì làm sao lên cao trung? Thế là Giản đại hiệp đã quyết định… Mấy tháng sau nhất định phải đi tráo đề thi!

“Đúng rồi chú Triệu, con có chuyện thương lượng với chú. Mấy ngày tới, sau giờ học chú có thể dạy cho con một ít chiêu tự vệ, phòng thân không?” Tôi đột nhiên hỏi.

Triệu Vân Phong ngẩn người, sau đó vui sướng xoa mu bàn tay, nói: “Tiểu Vũ thiếu gia muốn học chiêu phòng thân? Tốt lắm! Trước giờ học buổi chiều còn dư thời gian đấy, ăn cơm xong tôi sẽ dạy cậu.”

“Vâng.” Tôi gật đầu cười.

Kỳ thực tôi cũng không cần học chiêu tự vệ nào từ Triệu Vân Phong. Bàn về thân thủ, bây giờ tôi không yếu hơn ông, hơn nữa bộ dạng người đàn ông này thẳng thắn, chính trực, kỹ thuật tấn công chắc chắn sẽ là đánh chính diện, còn tôi vốn là sát thủ, dĩ nhiên kỹ thuật sẽ thiên về đánh lén. Nói tóm lại, chúng tôi là hai đầu xung khắc. Nhờ dạy chiêu tự vệ chẳng qua là cái cớ che mắt mà thôi.

Có thể tôi tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng sau này có bình yên hay không thì rất khó nói. Một khi gặp nạn, nếu như tôi lại biểu hiện quá mức hung hăng, chắc chắn sẽ lại bị người khác hoài nghi, vì lẽ đó chi bằng bây giờ cứ theo Triệu Vân Phong ôn luyện một chút, sau này có bề gì còn dễ giải thích.

Trần Nhã Nghiên tất nhiên là tán thành, cô cũng hi vọng tôi có thể tự vệ, biết bảo vệ chính mình. Hơn nữa, rèn luyện cho thân thể cường tráng cũng không sai mà, thậm chí Trần Nhã Nghiên còn động viên Giản Tiểu Mẫn học cùng tôi, bởi vì cô rất sợ bàn tay lớn của Triệu Vân Phong sẽ vô tình đập chết tôi.

“Con mới không thèm học với cậu ta. Thân thủ của con đều do anh Lê Quân dạy, anh ấy còn giỏi hơn chú Triệu ấy.” Giản Tiểu Mẫn khinh thường nói.

Tôi bĩu môi, nha đầu này muốn ăn đòn mà. Cô ta nói không sai, nhưng cũng không nên nói trước mặt người ta thế chứ? Quả nhiên, Triệu Vân Phong nghe xong liền sa sầm mặt.

“Học thêm một chút cũng đâu có thiệt thòi gì, cô lại còn được rèn luyện nữa. Hay là, cô sợ tôi vượt mặt?” Tôi vội vàng khích tướng.

“Cậu mà vượt mặt được tôi sao? Xí, luyện thì luyện, sợ gì!”

“Chắc không? Học cùng tôi, giúp tôi rèn luyện rồi ngày mai mời cô đi ăn một bữa thịnh soạn!”

Tôi nhân cơ hội thay Trương Du Thừa mời Giản Tiểu Mẫn tới dự tiệc sinh nhật cậu ta. Trần Nhã Nghiên suy nghĩ một chút cũng không phản đối, cô cũng hi vọng tôi quen được nhiều bạn mới.

“Tiệc sinh nhật? Có bánh gatô ăn chứ? Được được được, tôi đi tôi đi!” Giản Tiểu Mẫn lập tức đồng ý. Tôi thầm mắng cô ta ăn hại. Sau này ai xui xẻo lấy cô ta làm vợ chắc chắn sẽ bị cô ta ăn đến tán gia bại sản.

Tôi đã đoán đúng, kỹ thuật của Triệu Vân Phong thật sự không hợp với tôi, tất cả các hướng đánh đều là chính diện, động tác võ thuật của quân đội, có điều tôi vẫn tiếp thu rất nhanh. Che mắt mà.

Còn thân thủ của Giản Tiểu Mẫn lại khiến tôi phiền muộn. nha đầu này cũng đánh theo hướng chính diện, cứ bổ nhào vào người khác đòi đánh lên mặt. Chẳng nhẽ cô ta quên mình chỉ cao 1m6, nặng 90 cân? (cân TQ nha, = 45 kg ở mình thôi)

“Chú Triệu, Tiểu Mẫn luyện như thế có sai không? Cô ta là con gái…”

Tôi nhìn Giản Tiểu Mẫn lúc này đang đứng tấn. Một cô gái nhỏ nhắn, hơi gầy lại mang vẻ gì đó cứng rắn, mạnh mẽ, thật quá khôi hài phải không? Coi như cô ta thật sự mạnh mẽ đi, chỉ cần một quyền của Triệu Vân Phong cũng đủ đánh bay cô ta.

“Hừm, Tiểu Mẫn nên học thêm chút kỹ xảo Linh Động để đánh nhanh, Lê lão đại không nên dạy con bé như thế.” Triệu Vân Phong gật đầu nói.

“Lê Quân dạy? Không phải chứ, Lê Quân không có mắt nhìn à?” Tôi cau mày: “Tiểu Mẫn, tất cả kỹ thuật đánh của cô đều do Lê Quân dạy hết sao?”

“Không phải a, anh trai rất bận, chỉ cho tôi mấy quyển sách và vài video để tôi tự học á.”

“Quả nhiên!” Tôi cấm khẩu, ngửa mặt lên trời. Triệu Vân Phong dở khóc dở cười gãi gãi đầu. Nha đầu này học ngược rồi, hơn nữa đều rất khác lạ. Chẳng nhẽ cô ta sùng bái Lê Quân đến mức ấy, học theo tất cả các động tác võ thuật của hắn ta ư?

Có điều, cần phải nhìn nhận một vấn đề: Giản Tiểu Mẫn là thiên tài, chỉ cần từ mấy quyển sách, video mà vẫn có thể học theo giống như đúc những chiêu thức tấn công của một vệ sĩ hàng đầu…

Nhìn dáng vóc xinh đẹp của Giản Tiểu Mẫn, tôi đột nhiên có một ý tưởng, nha đầu này thật sự rất hợp với chiêu thức tấn công Linh Động, thậm chí còn có thể luyện tuyệt kỹ của tôi. Hay là tôi nhận đồ đệ?

“Tiểu Mẫn, đừng luyện mấy bài đó nữa. Chúng căn bản không hợp với cô. Qua đây, học với tôi, nhân tiện có chú Triệu dạy cho cô mấy chiêu thức Linh Động.”

“Cô yên tâm đi, anh cô nhất định sẽ tán thành cô luyện những bài này, hơn nữa tôi bảo đảm, rất nhanh cô sẽ trở thành vệ sĩ xuất sắc.”

Nói rồi tôi ra sức lôi Giản Tiểu Mẫn tới, đồng thời cười thầm, nhận một mỹ nữ xinh đẹp đáng yêu làm đồ đệ, thật thú vị quá nha. Có mấy ai làm sát thủ lâu năm trong giới lại có được nữ đồ đệ xinh đẹp nhường này đâu, hơn nữa…

Có việc – đồ đệ là nhất, rảnh rỗi – đồ đệ chót bảng!

============

Có người lấy truyện của tớ đi mà ko xin phép, vậy tớ có nên đặt pass hay ko?

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.