Ngày đăng: Tháng Sáu 18, 2015

[Hiện đại] Hướng dẫn xử lý rác thải – Chương 122


Chương 122:

Editor: Yulmi

Beta: Nguyệt Ly, E.l.f

Trích lời Gia Mộc: Một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng luôn có mẹ của mình.

———————————-

Uỷ thác từ nước ngoài Lâm Gia Mộc không phải không nhận, nhưng đa số vẫn là chồng hoặc vợ thuê người điều tra nhau, việc con gái muốn điều tra chính ba mình, thực sự là hiếm thấy. Khi hai người nói chuyện thông qua video trên MSN, Lâm Gia Mộc lại bất ngờ với diện mạo trẻ tuổi của thân chủ cùng cách cư xử chín chắn: “Cho nên…cô nghi ngờ thân phận của Hàn Siêu?”

“Bà tư của chú ba tôi vốn là nhân viên bán hàng trong siêu thị, không biết dùng thủ đoạn nào mà quyến rũ được chú tôi, không mấy tháng liền thế chỗ vợ ba của chú ấy. Chú ba tôi đem bà vợ mới tới làm lễ tân ở công ty của ba tôi. Không biết thế nào lại có người đồn đại ba tôi cùng bà ta có điểm bất thường…Nhưng chú ấy lại không có biểu hiện gì. Năm kia tôi về nhà, nhân lúc cả nhà cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm, tôi có để ý quan sát thì lại không nhìn ra ba tôi có quan hệ gì với vợ tư của chú ba…Hiện tại ba tôi lại cùng với chú ấy diễn trò như vậy… Tôi cảm thấy không thích hợp.”

“Cho nên cô muốn bên tôi nghĩ cách lấy DNA của ba cô và Hàn Siêu so sánh với nhau?”

“Đúng vậy, mấy việc như thế này, các cô chắc cũng có bảng giá chứ?”

“Đây là trường hợp khá đặc biệt, đầu tiên cô cứ trả trước một vạn, sau đó trả thêm hai vạn, tổng cộng là ba vạn, bên tôi sẽ đem DNA theo yêu cầu của cô đi xét nghiệm, đến khi hoàn thành hợp đồng, cô sẽ phải thanh toán nốt số tiền còn lại.”

“OK, chúng ta ký hợp đồng thế nào?…Hợp đồng điện tử được chứ?”

“Có thể.” Lâm Gia Mộc đem hợp đồng điện tử gửi cho Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh nhanh chóng ký tên rồi kết thúc cuộc gọi.

Trịnh Đạc quấn khăn tắm từ trong phòng tắm bước ra, ôm lấy cô từ phía sau, Lâm Gia Mộc nhanh chóng tắt webcam, nhưng mà… Hàn Dĩnh lại gõ vài dấu chấm than, cảm thán qua MSN: “Bà chủ, người đàn ông của cô, có bán không?

Trịnh Đạc lấy micro: “Không bán.”

Bên kia, Hàn Dĩnh cười đến thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất. Là một cô con gái đang nghi ngờ ba mình có con riêng, nhưng tâm trạng của cô ta tốt đến kỳ lạ.

“Mặc quần áo vào đi.” Nói xong Lâm Gia Mộc nhéo nhéo cánh tay Trịnh Đạc.

“Buổi tối Tư Điềm có ở lại không?”

Trịnh Đạc tì cằm lên đỉnh đầu cô: “Lại là vụ án gì vậy?”

“Con riêng.”

Lâm Gia Mộc đưa hợp đồng cho Trịnh Đạc xem. Anh cầm hợp đồng, nhíu nhíu mày: “Thân chủ là Hàn Dĩnh? Người tên Hàn Quốc Trụ được nhắc đến trong hợp đồng là…”

“Là ba cô ấy.”

“Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước.” Trịnh Đạc cười cười: “Đợi lát nữa ra ngoài ăn đêm hay là lên tầng trên?”

* Trường Giang sóng sau đè sóng trước: chỉ người có triển vọng hơn thế hệ đi trước.

Lâm Gia Mộc: “Tối nay em muốn ở một mình.” Sau khi lau súng cướp cò vì chuyện trước đó của Tiết Văn Vũ, quan hệ giữa hai người bọn họ có điểm thân cận quá mức, Trịnh Đạc đã hai lần liên tục ngủ ở nhà trọ của cô, sáng sớm hôm nay cô phát hiện trong tủ nhà mình đã có đến một ngăn kéo đựng đầy nội y cùng tất của Trịnh Đạc, ngay cả trong tủ cũng có đến bốn, năm cái mắc áo bị anh chiếm cứ, anh… giống như xâm nhập vào tất cả các mặt trong cuộc sống của cô, mà cô lại hoàn toàn không ý thức được…

Trịnh Đạc buông tay khỏi người cô, hôn một cái lên trán cô: “Được.”

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ chơi trò ám muội lâu như vậy, anh rất hiểu cô.

“Trịnh Đạc…” Rời khỏi vòng tay của anh, Lâm Gia Mộc lại cảm thấy có chút lạnh…Cô khi nào thì trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối không phút nào rời khỏi đàn ông được vậy? Cô gọi tên Trịnh Đạc xong, lại khinh bỉ chính mình.

“Cái gì?”

“Sáng mai nhớ đem một thùng giấy A4 đến, văn phòng hết giấy rồi.”

“OK.”

Uông Tư Điềm sau khi ăn một miếng bánh cuối cùng liền lấy cớ có việc trốn vào trong phòng khách. Cô cảm thấy hai người lớn nhà mình cả ngày chơi trò ái muội khiến ai nhìn vào cũng ngấy tận cổ, quan hệ của hai người họ càng ngày càng gắn bó, dù là vô tình hay cố ý cũng làm cô ta nhìn đến nhức mắt không thôi.

“Tư Điềm! Để cho bọn chị yên tâm ra ngoài điều tra án, em không có việc gì thì không được rời khỏi văn phòng.”

“Đã biết.” Tư Điềm cứng nhắc ôm máy tính chat QQ, cô ta nhẫn nhịn lắm mới có thể không buôn chuyện với bạn bè mình về cuộc tình của hai ông bà già này trong văn phòng mức nào rồi. Cô liếc nhìn qua hai người kia, hôm nay bên ngoài trời đầy tuyết, Trịnh Đạc vẫn theo phong cách vạn năm không đổi là quần bò, áo jacket, chỉ có đôi giày là khác mọi hôm, còn Lâm Gia Mộc thì quần dài, áo lót nhung dê, cộng thêm áo khoác Burberry. Trịnh Đạc cầm khăn quàng cổ đưa cho Lâm Gia Mộc, cô gật đầu, anh thản nhiên quàng khăn lên cổ cho cô, sau đó cầm túi GUCCI chờ cô đi giày.

Tuy rằng động tác hai người không nhiều lắm, cũng không giống như một số cặp tình nhân trẻ tuổi quấn quýt nhau đến phát sợ, nhưng lại lẫn trong đó một loại tình cảm vô cùng thân thiết, sâu đậm.

Tư Điềm nhìn hai người kia, thầm nghĩ…Liệu cô có nên tìm một người bạn trai không nhỉ? Nhưng ngẫm lại những người đàn ông mình quen, cô nhịn không được mà run lên, hay là thôi đi.

Sau khi hai người kia đi khoảng mười phút, điện thoại vang lên.

“Alô! Văn phòng tư vấn Lâm Gia Mộc xin nghe!”

“Lâm Gia Mộc có ở đấy không?”

“Xin hỏi bác là ai ạ?”

“Tôi là mẹ con bé…”

Tuy rằng chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng Uông Tu Điềm vẫn đứng nghiêm mỉm cười, thậm chí chỉ còn thiếu nước cúi đầu với cái điện thoại. Mẹ của nữ trung hào kiệt Lâm Gia Mộc có thể là người phụ nữ như thế nào?…Trong bộ não của Uông Tư Điềm, vị này có thể so với nhân vật nữ truyền kì trong các bộ phim truyền hình như Hoàng Thái Hậu hay Lão Phật Gia: “A, thì ra là dì, chị Gia Mộc cùng anh Trịnh Đạc đi ra ngoài làm việc, nếu không dì gọi cho chị ấy xem?”

“Điện thoại của nó hình như hết pin, con có số điện thoại của Trịnh Đạc không?”

“Có, có.” Uông Tư Điềm lưu loát đọc ra số di động của Trịnh Đạc, “Nếu không thì con gọi cho anh ấy, bảo chị Gia Mộc gọi lại cho dì?”

“Không cần đâu, đúng rồi, con là trợ lý mới trong công ty sao?”

“Dạ, con là trợ lý mới.”

“Con tên gì?”

“Con tên Uông Tư Điềm.”

“Tên rất hay, năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?”

Đây là tốc độ gì? “Dì, con năm nay mới mười tám, còn chưa có bạn trai.”

“Mười tám a, thế nào lại không đi học đại học?”

“Cái kia…Con không thi ạ.”

“Nên đi học lại, tuy rằng đại học không phải con đường duy nhất, nhưng là…”

Dì…Không phải dì muốn tìm con gái sao? Sao lại nói với mình hăng say như vậy, Uông Tư Điềm ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt.

Quay trở lại mười năm trước, Hàn Quốc Trụ tại thành phố A cũng được xem như là một nhân vật tương đối hiển hách, nhưng mười năm trở lại đây lại dần dần suy tàn. Mười năm trước, thời điểm Hàn gia có tiền, có ngươi nói Hàn Quốc Trụ có khối lượng tài sản lên đến năm triệu, nhưng vướng phải mấy hạng mục đầu tư thất bại, lại gặp sai lầm khi chuyển hướng kinh doanh lên tỉnh lỵ nên tài sản cứ vơi dần, toàn bộ đều dựa vào mấy hạng mục đầu tư vài năm gần đây chống đỡ, chính là khu thương mại năm tầng kia, nhưng là cũng có tám phần cửa hàng không phải là của ông ta. Việc kiếm tiền chủ yếu dựa vào hai cửa hàng diện tích chưa đến một ngàn mét vuông ở tầng một, cùng với chi phí quản lí và cho thuê mặt bằng. Tuy rằng trung tâm thương mại này có giá rất thấp, nhưng tiền lãi hàng năm cũng không phải mức mà người bình thường có thể tưởng tượng được, mà nếu quả thực bán trung tâm này đi, miệng ăn núi lở cũng hết, cho nên tài sản cố định của ông ta tuy nói đáng giá mấy triệu, nhưng so với những người cùng thời điểm mười năm trước khởi nghiệp cùng ông ta ,thậm chí so sánh với sự phát triển trong mười năm của ông ta cũng không bằng, còn kém quá xa, càng không cần phải nói bên ngoài đã sớm đồn đại, tài sản của ông ta tuy nhiều, nhưng nợ cũng không ít. Đầu tư trung tâm thương mại, cộng thêm trước đây đầu tư hạng mục thất bại, đến bây giờ mỗi ngày chỉ còn lại lợi tức của cửa hàng của ông ta, đến cả phòng ở cũng phải thuê bên ngoài, không phải do chính ông ta làm chủ.

Theo lời đồn đại, ông ta mỗi năm đổi một xe, hàng hiệu không rời thân, bên người luôn không thiếu gái đẹp. Có người còn nói, ông ta thường mạnh tay chi tiền mua quà tặng gái, đưa con gái ra nước ngoài, mua xe mua nhà, cho nên nhiều người cũng tin ông ta không phải kẻ thiếu tiền.

Hàn gia tổng cộng có ba người con, anh cả Quốc Đống là người thành thật, yên phận làm ở cơ quan nhà nước nửa đời người, Hàn Quốc Trụ ngay từ lúc đầu phát tài cũng có công lao của anh cả, nên đối đãi với cháu trai vô cùng tốt, bỏi vậy Hàn Quốc Đống sống rất dễ chịu, hơn nữa cũng không có tham vọng làm quan to, làm đến chức trưởng phòng cũng không tiến xa hơn nữa, vẫn là cả ngày vui vẻ hớn hở ở nhà đẹp, đi xe xịn. Người ta nói người của Hàn gia đều đa tình, Hàn Quốc Đống là ngoại lệ, bị vợ quản thúc, mấy năm nay vẫn không có chuyện gì xấu, có điều nghe nói vợ hắn là người có thủ đoạn, mưu mô.

Người con thứ hai trong nhà là Hàn Quốc Trụ, ban đầu ông ta là kỹ thuật viên trong xí nghiệp quốc doanh, bởi vì sinh thêm con gái nên bị mất cơ hội thăng chức, liền rời khỏi cơ quan một mạch gây dựng sự nghiệp, bắt đầu từ việc buôn bán hàng hóa ra thị trường, cho tới bây giờ trở thành ông chủ lớn nắm giữ số tài sản trên triệu. Thời trẻ tuổi có tiếng phong lưu, sau khi cưới vợ là mỹ nữ thì yên phận ở nhà hai năm lại bắt đầu ở bên ngoài phong lưu. Điều duy nhất đáng khen ngợi là dù cờ màu ở bên ngoài bay phấp phới nhưng cờ đỏ trong nhà lại không đổ. Thực ra ông ta có một trai một gái, có điều, con trai vừa thi đại học xong thì bị tai nạn rồi qua đời, chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái, được cưng chiều chẳng khác gì hòn ngọc quý trên tay.

Chú ba Hàn Quốc Lương, trong số ba anh em được xem như “Hắc dê”, lăn lộn bên ngoài còn sớm hơn anh trai mình, nhưng chỉ được cái khá giả, được anh hai giúp đỡ, hiện tại đang quản lý một nhãn hàng nữ trang, trên thương trường cũng được coi là triệu phú. Bản lĩnh kiếm tiền của hắn không bằng anh trai, nhưng bản tính phong lưu lại lợi hại hơn rất nhiều. Khi con trai được ba tuổi, vợ hắn không chịu được đòi ly hôn, bỏ con nhỏ để lại cho hắn, rồi bỏ đi. Hắn kết hôn lần thứ hai, người vợ thứ chưa kịp sinh đứa con cho hắn thì đã bị vợ ba cướp mất vị trí. Người vợ thứ ba lại sinh cho hắn một đứa con trai, hai người cãi nhau ầm ĩ, nhưng vẫn duy trì được sáu năm, vợ ba bị gãy chân, vợ tư nhân cơ hội nhảy vào thế chỗ. Tuy nhiên vợ ba cũng không phải tay vừa, mang theo con trai cùng một số tài sản lớn bỏ đi. Vợ tư chính là bà vợ hiện tại…

Lâm Gia Mộc lật xem tư liệu của nhà này, nheo nheo mắt. Vị thế của Hàn gia ở thành phố A cũng coi như vững chắc, cô vốn cũng rất chú ý thu thập tư liệu về gia đình này, xem mà muốn đau mắt.

Trịnh Đạc cầm lấy Ipad của cô, tiếp tục xem: “Vợ Hàn Quốc Trụ có thể ví với vua của Ninja rùa.”

Chỉ riêng danh sách người tình có tên tuổi đàng hoàng của ông ta cũng có tới mười hai người: “Vợ Hàn Quốc Trụ, Tiêu Lệ làm gì?”

“Trước kia bà ta cũng làm việc tại một xí nghiệp quốc doanh, nhưng sau khi sinh thêm con bị phát hiện nên cũng bị đuổi việc, đi theo Hàn Quốc Trụ mở công ty, sau đó Hàn Quốc Trụ phát đạt, bà ta yên tâm trợ giúp chồng quản lý…Nhưng nghe nói Hàn Quốc Trụ không thích vợ kè kè bên cạnh, ảnh hưởng đến việc hắn “kết giao”, vậy nên dỗ bà ta về bán vải, kinh doanh cũng không tồi. Lại nói bà ta cũng không phải loại người giống như cây tơ hồng phải dựa vào chồng mới sống được, nhưng lại chỉ có thể sống nghẹn khuất như vậy.

Hai người đang thảo luận về vụ án thì điện thoại Trịnh Đạc vang lên, anh nhìn tên người gọi hiện lên rồi nhìn thoáng qua Lâm Gia Mộc, “Dì, con là Trịnh Đạc…”

Lâm Gia Mộc liều mạng lắc đầu, nhưng Trịnh Đạc cười xấu xa: “Vâng, Gia Mộc ở cùng con…Không có việc gì, chỉ là có vụ án đặc biệt…Vâng, chúng con rất tốt…À, dì muốn nói chuyện với cô ấy ạ?…” Trịnh Đạc đem điện thoại cho Lâm Gia Mộc.

Lâm Gia Mộc đá Trịnh Đạc một cái, hít một hơi thật sâu mới tiếp điện thoại: “Mẹ…”

“Điện thoại con lại hết pin? Con như vậy thì đi công tác như thế nào? Làm nghề này điện thoại là thứ vô cùng quan trọng biết không hả?”

“Vâng, con biết rồi…”

“Con đã cùng Trịnh Đạc nói chuyện chưa?”

“Nói cái gì ạ?”

“Kết hôn! Con đã hơn ba mươi rồi, quen Trịnh Đạc nhiều năm như vậy, nếu con thẹn thùng thì đưa mẹ đi gặp nó, nói với nó, nếu không lấy kết hôn làm mục đích thì tất cả tình yêu đều là trò đùa giỡn của lưu manh hết…”

“Mẹ, con chưa nghĩ tới chuyện kết…” Lâm Gia Mộc trợn mắt, không cần đoán cô cũng biết mẹ gần đây xem cái gì trên tivi.

“Con ngốc quá! Con là con gái, vốn so với người ta đã lớn tuổi hơn. Con người ta tuổi trẻ có hạn, con thì ngày xuân đã qua, nếu không sớm kết hôn sinh con cái thì con chính là phụ nữ lớn tuổi không sinh được…”

Lâm Gia Mộc đưa điện thoại ra xa, cau mày nhìn màn hình, khoảng ba phút sau đem điện thoại lại gần, bên kia lão phu nhân nhà cô vẫn tiếp tục lải nhải: “Mẹ nói cho con biết, con đừng nghĩ có thể tránh mẹ, hiện tại mẹ đang ở nhà ga, sắp xuất phát rồi, lần này con không kết hôn, mẹ sẽ không đi đâu hết!”

[Huyền huyễn] Hoa đào bất thành kiếp. Chương 16 – 3


Chương 16
3.Ta, ta có. . .
Edit: Rika
Vừa chợp mắt một lát, trời cũng đã lờ mờ sáng, ta đứng dậy rửa mặt chải đầu, khi hoàn tất liền nhìn thấy Cừ Cử đứng trong đại sảnh mỉm cười nhìn ta. Hải thúc thấy ta vào liền đi theo ta, tính tình của Tiểu   Mai hẳn là giống Hải thúc.
“Mật Nhi, Cừ tiên sinh mới sáng sớm đã xuống bếp, con xem, nấu được một nồi cháo như thế, nam nhân tốt như vậy rất hiếm có, chờ mọi việc xử lý xong xuôi, con nhất định phải mang Cừ tiên sinh quay về cốc bàn chuyện hôn nhân”
Ta nghiêng đầu nhìn Hải thúc, nghĩ muốn nói cho thúc ấy biết, chúng ta kém chút nữa đã là phu thê, hơn nữa, bây giờ ta đã là thiếu phu nhân của Thất Phật Đường. Thế sự đột nhiên thay đổi, ta sợ Hải thúc khó mà tiếp thu được, lời vừa đến miệng lại bị ép trở về, nhìn thúc mỉm cười, sau đó nói về chuyện mọi người trở về Linh Dẫn cốc. Cừ Cử vững vàng ngồi xuống trước mặt ta.
Cừ Cử nhìn chén cháo, sau đó nhìn ta cười giảo hoạt, cầm chén trong tay đưa tới. Ta hướng chàng mỉm cười, cúi đầu há miệng uống cạn bát cháo.
Hải thúc phải hai người đi cùng ta tới Lôi Khả, một người trẻ tuổi cường tráng, công phu thượng cấp, một người lớn tuổi ổn trọn, kiến thức thâm hậu. Ăn xong bữa sáng, bốn người chúng ta đứng ở cửa khách điếm nhìn mấy trăm người rời đi, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra rất nhiều điều không nỡ.
Lam Vũ cùng Minh thúc về phía hậu viện chuẩn bị xe ngựa, ta và Cừ Cử nhìn đoàn người, cả hai im lặng không nói gì.
Tiểu cô nương của chưởng quỹ mặc một thân đỏ rực, nghiêng ngã lảo đảo chạy tới đụng vào đầu gối của ta, mắt thấy sẽ té ngã dưới đất, Cừ Cử vươn tay ra chụp lấy cô bé đặt lên đầu vai mình, làm cho tiểu cô nương cười khanh khách liên tục. Tâm ta động đậy, ta móc ra một khối bạc vụn chạy đến cửa hàng đối diện mua cho cô bé một cái trống có dây nhỏ hai bên, làm cho tiểu cô nương càng phát ra nụ cười hài lòng.
Mẹ của cô bé đang bận tối mắt tối mũi, hồi lâu mới phát hiện nữ nhi không thấy đâu, vội vàng hô to một tiếng, liền nhìn thấy con gái đang ngồi trên vai Cừ Cử vui vẻ cười, hai tay lau vào tạp dề, sau đó đưa tay ôm lấy con gái. Nói cám ơn, sau đó đưa tay điểm nhẹ lên ót cô bé rồi trở về phòng bếp.
Cừ Cử nhìn thân ảnh hai mẹ con kia, một lúc lâu, nắm cả bả vai ta lắc lắc nói: “Nha đầu, nàng nói nếu một ngày kia chúng ta cũng sinh ra một nữ nhi, lớn lên có phải cũng có dáng dấp phấn điêu ngọc trác thế không?”
Mặt của ta đỏ lên, tay lại nhịn không được mà từ từ đặt lên bụng.
Nữ nhi, hơn nữa còn là con của ta và Cừ Cử. Ta nghĩ, nhất định sẽ là tiểu hài tử đẹp nhất trên đời.
“A!” Cừ Cử vui sướng kêu lên một tiếng, cũng chạy tới cửa hàng phía trước mua một cái trống lắc bỏ vào tay ta. Ta sửng sốt, ngẩng đầu không hiểu nhìn chàng. Cừ Cử giơ tay lên nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười nói: “Mua để dành cho nữ nhi của chúng ta!”
Mặt ta càng đỏ thêm, giơ tay lên đánh vào trong ngực chàng: “Nói bậy!”
Cừ Cừ nắm tay ta lại, nhẹ nhàng kéo lên môi hôn một cái, sau đó tiến đến nói nhỏ vào tai ta: “Nha đầu, trí nhớ của ta cực kỳ tốt, ở trong mật thất của Linh Dẫn cốc, nàng nghĩ rằng ta chỉ nhớ những mũi thương đâm vào người sao? Ta cũng nhớ kỹ, ngày đó, thân thể của nàng rất ấm”
Đầu ta nhịn không được ‘ong’ một tiếng, trong nháy mắt mồ hôi tuôn từ trán thấm ra. Nhìn bộ dạng của ta, Cừ Cử nhịn không được cười to.
“Nha đầu, có gì mà phải xấu hổ. Nói không chừng, trong bụng nàng hiện tại đã hình thành một tiểu hài tử khả ái đáng yêu rồi đó!”. Chàng nắm tay ta, không chút kiêng kỵ trên đường cái nhiều người mà kéo ta ôm vào trong lòng.
“Chờ chúng ta từ Lôi Khả trở về rồi thành thân có được không, chúng ta chỉ thiếu nghi thức cúi lạy mọi người mà thôi.”
Ta ngượng ngùng, khẽ gật đầu một cái, trong lòng nặng trĩu.
Lam Vũ cùng Minh thúc dắt xe ngựa tới, thấy cảnh này, không hẹn mà cùng ho nhẹ một trận. Ta toét miệng cười hắc hắc, sau đó chống tấm ván gỗ leo lên xe ngựa.
Dọc đường đi, xe ngựa lắc lư làm ta có chút váng đấu. Chính ngọ, rốt cục cũng dừng bên ngoài một cái trấn nhỏ nghỉ ngơi. Minh thúc đã chuẩn bị lương khô cho chúng ta, Cừ Cử cùng Lam Vũ ngồi dưới bóng cây trò chuyện. Ta ghé vào bên cửa sổ xe, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó quét mắt tới Cừ Cử, hai tay nhịn không được mà xoa xoa một bên hông.
Ở đó, là chí bảo của tộc ta, Thần Nông đỉnh.
Ánh mặt trời chiếu ngày càng gay gắt, ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, chỉ cảm thấy trong ngực một trận khó chịu, cả người có chút choáng váng, buồn ngủ.
Tựa hồ nhìn thấy ta có điểm không thích hợp, Cừ Cử vỗ vai Lam Vũ, hai người một trước một sau đi tới.
“Sư thúc? Người khó chịu? Ta giúp người chuẩn mạch một chút nha?” Lam Vũ nói, vén tay áo lên muốn bắt mạch cho ta. Ta khoát tay, nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng. Lam Vũ lớn lên thật cao ráo, còn lớn hơn ta ba tuổi, một tiếng sư thúc này thật làm cho ta có chút không hưởng thụ nổi.
“Không cần, ta cũng là đại phu, cơ thể ta có chuyện gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Bất quá chỉ là mấy ngày gần đây chạy ngược chạy xuôi tới Quỷ giới, lại đi đi vội vàng, thân thể ăn không tiêu mà thôi. Ngươi đi  mua một ít thuốc bổ cho ta là được rồi”
Lam Vũ vui vẻ đồng ý, không bao lâu liền đi vào trong chợ ồn ào náo nhiệt.
Cừ Cử ngồi bên ngoài xe ngựa, nhìn thấu qua rèm xe, thấy mặt ta có chút tái nhợt, cau mày hỏi: “Có thật là không có việc gì không?”
Ta gật đầu, miễn cưỡng tựa vào thành xe ngựa.
“Chàng không cần phải lo lắng, ta rất khỏe, ta. .. “ Thấy hoa mắt, cả người tựa hồ nhẹ hẫng muốn bay lên. Ta nghe được tiếng gọi của Cừ Cử, sau đó liền chìm vào một mảnh tối đen.
Lúc ta tỉnh lại, cả người được vây trong một vầng sáng ấm áp, giống như ngày đó  Bạch Hoài làm với Cừ Cử. Trừng mắt nhìn, thân thể rất nặng, ta chống cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy lại bị đè xuống. Ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Cử Cử có vẻ rất điên cuồng.
Ta hơi ủy khuất mím môi, bực bội nói: “Làm gì thế, vừa mới tỉnh dậy chàng làm ta sợ”. Nói, lại không tự chủ tìm kiếm bên hông, không tìm không sao, cư nhiên Thần Nông đỉnh không thấy  nữa.
“Chàng có hay không. . .”
Cừ Cử quay đầu trừng mắt liếc ta, thu tay lại, chậm rãi trả lời: “Bị ta cầm đi”
Ta an tâm một chút, sau thở mạnh một cái trầm tĩnh lại. Ánh mắt Cừ Cử nhìn ta càng thâm thúy, cho dù ai nhìn thấy cũng đều có thể nhận ra chàng đang rất giận dữ.
Khóe miệng chàng khẽ nhếch lên, quyến rũ nhất tay lên đưa viên thuốc vào miệng ta, sau đó mềm nhẹ hỏi: “Nàng không định cùng ta hảo hảo giải thích một chút sao? Chung Ngô Mật, khi nào thì nàng mới học được khả năng thành thực?”
Mặt của ta hơi đỏ lên, giơ tay lên chạm vào mặt chàng, sau đó chột dạ cười.
“Xin lỗi, ta cũng không phải có ý định gạt chàng. Khi đó đều là lời nói thật của ta, chỉ là. . .”
“Là sao?”
“Chỉ là, cha mẹ ta chết sớm, cô cô ra khỏi cốc sinh tử không rõ, qua nhiều năm như vậy ta và gia gia sống nương tựa vào nhau, nếu vô phương thì ta cũng đành chịu, thế nhưng, rõ ràng có một cách cứu gia gia, mà không cho ta thử, ta chẳng lẽ là người tham lam mạng sống của mình, ta là người như thế sao? Chàng nói đúng, lấy mạng đổi mạng không phải là cứu người, thế nhưng, không có gia gia, ta cũng không có cái mạng này, cho nên, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn gia gia chết trước mặt ta, ta đã đáp ứng người, một tháng sau sẽ trở lại Lôi Khả mang người rời đi, ta rời Linh Dẫn cốc hai năm, đã rất có lỗi với người, lúc này đây, ta tuyệt đối không có khả năng nuốt lời lần thứ hai. . .Ta nói như vậy, chàng có hiểu hay không?”
Cừ Cử tựa vào giường, hai tay ôm đầu gối, nhìn tuyết trắng rơi bên ngoài không nói gì, ngay tại lúc ta muốn ngủ quên, lại đột nhiên nghe chàng nhàn nhạt mở miệng, thanh âm kia dị thường bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
“Nha đầu, sau này nàng không nên lừa gạt ta nữa, có chuyện gì nàng hãy nói với ta, nếu chúng ta có ý kiến trái ngược nhau, có thể đưa ra biện pháp khác, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn như hôm nay, ta không biết ta còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần nữa”
Ta nhắm mắt đưa tay nắm lấy tay chàng, mười ngón tay lồng vào nhau, khẽ gật đầu.
“Nhưng nàng cũng không nên mạo hiểm, ta nói cho nàng một bí mật, Thần Nông đỉnh muốn mở ra không phải là dùng máu tươi của nàng, mà phải giải trừ phong ấn, cũng may là như thế, nếu không ta không biết mình có thật sự nổi điên lên hay không?”
Ta bỗng dưng mở mắt nhìn Cừ Cử mỉm cười, sau đó ngồi dậy. Ta vui vẻ nhìn chàng một hồi lâu, sau đó mím môi cúi đầu xuống không dám nhìn Cừ Cử. Chàng lắc lắc tay ta liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra, ta cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
“Không dối gạt gì chàng, ta cũng có một bí mật muốn nói cho chàng biết. Ta, ta có. . .”
Cừ Cử sửng sốt, cái quạt trong tay bỗng dưng rơi xuống đất, trên mặt chàng là kinh hỉ cùng kinh ngạc, biểu tình mà cả đời ta  không có nhìn thấy.
Chàng đột nhiên vươn tay kéo ta vào trong lòng, hung hăng hôn lấy đôi môi ta, nhẹ nhàng cắn mút, nói vô số lời nhu tình.

[Xuyên không] Phu thê triền – Chương 29


CHƯƠNG 29: THỬ TRINH
Edit: Trúc
Tên sát thủ cầm đầu vẫn không nghĩ tới Huyền Hạo lại không chút do dự vung kiếm, hắn cầm kiếm xông lên phía trước, lại nhìn xung quanh thấy đám thị vệ liều chết chống đỡ. Một tay giữ Tịch Hề tay kia cầm kiếm đáp trả, tay kia cố tình kéo nàng qua để chống đỡ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy bước chân cứng nhắc không di chuyển được, Tịch Hề tập trung tinh thần bỗng nhiên đem đầu từ phía sau đánh tới, hắn vội vàng né tránh nên tuột tay, Tịch Hề thoát khỏi trói buộc lập tức nhào qua bên phải, ý thức có việc không hay sắp xảy ra hắn vung tay chụp lấy lôi nàng trở lại, lập tức phát hiện từ eo tới chân không nhúc nhích, một điểm sắc bén nguy hiểm giống như lữa từ Hỏa Diệm Sơn đánh tới. Trong đáy mắt chỉ còn nổi sợ hãi khi chính mắt thấy bản thân bị chẻ thành hai nữa.
Máu tanh đỏ thẫm, cực nóng vẩy vào Tịch Hề một tay nàng giơ lên để che chắn gương mặt trắng bạch vì sợ hãi, toàn bộ máu ấm áp dính lên cánh tay áo, tà áo trắng noãn bị nhuộm màu đỏ, loang lỗ nhìn như đóa mẫu đơn nở rộ. Ánh mắt nàng từ từ nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Chém giết giữa hai phe vẫn đang tiếp diễn, Tịch Hề chống đỡ thân thể , thủ vệ sau khi né tránh một đòn của đối phương lập tức đến bên cạnh  nàng bảo vệ.
Cửu ca nói không sai, chỉ có nàng mới có thể bảo vệ chính mình, Huyền Hạo đã không chút do dự vung  một kiếm kia, nếu không phải nàng trước đó cẩn thận đâm  ngân châm vào người thích khách lúc nãy, thì bây giờ có thể người bị chẻ làm hai chính là nàng. Huyền Hạo không chút lưu tình, quả thật hắn chết đi cũng không có gì đáng tiếc.
Đứng dậy, mang bụi bẩn trên váy phủi sạch sẽ, cách đó không xa Huyền Hạo cầm kiếm đẩy nam nhân mặc hắc sa:
“Trở về nói cho Tam Vương Gia, muốn cái gì thì trực tiếp đến Ngũ Nguyệt Minh gặp ta mà lấy”
Người đàn ông mặc hắc sa nhìn xung quanh đầy hài cốt của đồng bọn, liền lập tức chạy trối chết.
Tịch Hề đang đứng, bước chân còn chưa vững liền ngã vào một lồng ngực, bàn tay Huyền Hạo đè chặt đầu nàng, để nàng núp vào khuôn ngực của hắn:
“Bị dọa sợ?”
“Không sợ”
Nàng nghe tiếng tim Huyền Hạo đập từng nhịp bên tai, lắc đầu một cái:
“Làm sao có thể không sợ?”
Huyền Hạo thu hẹp hai cánh tay, đem cơ thể gầy yếu của nàng nâng lên ôm trọn trong lòng.
“Ta xuất một kiếm kia, cũng không dám  nói không sợ ”
Tịch Hề khóe môi cong nhẹ.
“Ta thực không sợ, chỉ hi vọng ngài có thể nhớ, nằm trong lòng chàng tựa vào trái tim chàng là ta.”
Huyền Hạo nghe Tịch Hề nói, lòng trĩu nặng hắn ôm nàng ra khỏi nơi lộn xộn tiến đến cổ xe ngựa:
“Đúng, nàng nói cho ta biết, tựa vào lòng ta là nàng, mà chẳng phải lúc đó nàng đang bị hắn bắt sao? Nàng cố tình cho hắn biết ta không chút lưu luyến nàng để hắn nơi lỏng đề phòng, cũng nàng ngầm báo hiệu, lúc công kích tránh bên phải của hắn, thẳng đến tâm mạch”
Tịch Hề mỉm cười thông minh như hắn, tất nhiên sẽ hiểu, nàng cầm  tay Huyền Hạo, êm ái nói:
“Đúng, tim hắn không phải ta, cho nên ta sẽ tránh về phía bên phải”
Khóe miệng cười có chút miễn cưỡng, nàng nên cảm thấy may mắn vì hắn hiểu ý của nàng, hay cảm thấy may mắn vì mình lại giữ được cái mạng?
“Tịch Hề…”
Huyền Hạo nhìn nàng có ý thoát ra, hắn  nắm chặt cánh tay.
“Hả”
Tịch Hề khẽ ngạc nhiên, thân thể vừa thoát ra đã bị hắn kéo về. Huyền Hạo giơ tay kéo mấy sợi tóc của nàng qua một bên:
“Vậy trong lòng nàng, rốt cuộc là ai?”
Tịch Hề tầm mắt lại rũ xuống nhìn ống tay áo, đôi mắt đẹp khẽ run, bàn tay đặt nơi trái tim, có ý đề nén:
“Thần thiếp sinh ra ở nơi này, thâm căn cố đế”
Nàng tự biết Huyền Hạo muốn có đáp án gì? Nhưng Tịch Hề so với bất cứ ai lại càng hiểu, nam nhân như hắn không thể nào tin tưởng mà giao cả cuộc đời.
Huyền Hạo đem  lấy tay nàng giữ chặt, ngón tay thon dài theo bã vai đi xuống, mập mờ dừng trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoay đảo xung quanh.
“Nhớ, lòng của nàng, chỉ có thể thuộc về ta”
Đầu ngón tay điểm ở trái tim, giống như một vòng ma chú đi vào cốt tủy nàng. Huyền Hạo lại nâng cánh tay nàng lên, lại gần môi mỏng sau đó dùng sức cắn một cái, Tịch Hề bị đau tay phải rút về
“Đau”
“Ta muốn nàng đau…” Huyền Hạo nhếch miệng.
“Càng đau thì nàng sẽ càng nhớ được lâu”
Tịch Hề chau mày, chỉ thấy trên bàn tay bày ra mấy vết răng cắn lưỡi liềm, nàng âm thầm lầm bầm đem hai tay dấu ra phía sau.
“Gia nơi này không nên ở lâu, chúng ta quay về Ngũ Nguyệt Minh thì tốt hơn”
Bên cạnh xe, thủ vệ đã dọn dẹp đâu  ra đấy sau đó mới bẩm báo. Huyền Hạo gật đầu ôm Tịch Hề bỏ vào trong xe. Màn kiệu trước mặt rơi xuống, trăng đã lên cao, Huyền Hạo thân mình lạnh lẽo, thủ hạ tiến lên nhắc nhở, hắn mới hoàn hồn, cảm thấy có chút cô đơn, gâp cong người chui vào xe.
Thân thể ấm nóng của nam nhân xuất hiện khiến Tịch Hề đang co rúc thân thể buông lỏng, Huyền Hạo tiến đến bên cạnh, còn chưa kịp ngồi xuống lại bị cả người hắn ôm lên gói gọn trong vòng tay hắn.
Tịch Hề không có thói quen này, hai tay mâu thuẫn xô đẩy, Huyền Hạo thấy thế, thân thể nhanh chóng xoay lại áp nàng xuống phía dưới giường, thân thể cường tráng hiện đang nằm trên người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề đỏ bừng, miệng thở hỗn hễn.
“Nàng thế nào quần áo xốc xếch ở trong phòng của Điện Trạch?”
Tịch Hề thấy hắn chống lên bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị liền giải thích:
“Ta bị người khác đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại liền thấy ngươi ngoài cửa”
Huyền Hạo dùng tay đẩy vạt áo trước, cưởi ra các chướng ngại vật.
“Đại phu cũng đã nói chắc nàng có thể nghe được, lí do vì sao hắn hôn mê. Ta không cần nói rõ”
Tịch Hề đè nén tầm mắt, gò má có chút ửng hồng.
“Hắn không đụng vào nàng sao?”
Huyền Hạo nâng chiếc cằm thon lên, tầm mắt bị buộc đối mặt với hắn, thanh âm truyền đến, có mấy phần mập mờ.
“Không có”
“Tịch Hề”
Huyền Hạo ngón trỏ chạm vào gò má nàng, gương mặt tuấn tú đè xuống nói nhỏ vào tai nàng:
“Nàng đang nói láo sao?”
Gương mặt hắn gần trong gang tất, cánh mũi chạm nhau, có thể cảm nhận rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, hơi thở nóng rực tõa ra từ đầu môi:
“Ta không nói láo? Chỉ là ngươi một mực không muốn tin tưởng ta mà thôi”
Huyền Hạo nhếch nhẹ môi mỏng, lãnh mị, bày tay rơi vào thắt lưng Tịch hề, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó được buông lỏng, sau một khắc hai chân bị hắn xâm nhập, bàn tay lạnh như băng phủ đến.
Tịch Hề mắt trợn tròng, hai tay đặt trên vai Huyền Hạo nắm chặt, nàng vì sợ mà cong người lên, hai chân cuộn lại:
“Ngươi”
Nhiệt độ ngón tay đã hồi phục, ngón trỏ thon dài tiến quân thần tốc, cảm nhận sự nóng bỏng, Tịch Hề khẽ run, đầu ngón tay ép đến chỗ sâu nhất. Huyền Hạo mở miệng:
“Ta không tin, chỉ tin khi tự ta kiểm nghiệm”