Chương 122:
Editor: Yulmi
Beta: Nguyệt Ly, E.l.f
Trích lời Gia Mộc: Một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng luôn có mẹ của mình.
———————————-
Uỷ thác từ nước ngoài Lâm Gia Mộc không phải không nhận, nhưng đa số vẫn là chồng hoặc vợ thuê người điều tra nhau, việc con gái muốn điều tra chính ba mình, thực sự là hiếm thấy. Khi hai người nói chuyện thông qua video trên MSN, Lâm Gia Mộc lại bất ngờ với diện mạo trẻ tuổi của thân chủ cùng cách cư xử chín chắn: “Cho nên…cô nghi ngờ thân phận của Hàn Siêu?”
“Bà tư của chú ba tôi vốn là nhân viên bán hàng trong siêu thị, không biết dùng thủ đoạn nào mà quyến rũ được chú tôi, không mấy tháng liền thế chỗ vợ ba của chú ấy. Chú ba tôi đem bà vợ mới tới làm lễ tân ở công ty của ba tôi. Không biết thế nào lại có người đồn đại ba tôi cùng bà ta có điểm bất thường…Nhưng chú ấy lại không có biểu hiện gì. Năm kia tôi về nhà, nhân lúc cả nhà cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm, tôi có để ý quan sát thì lại không nhìn ra ba tôi có quan hệ gì với vợ tư của chú ba…Hiện tại ba tôi lại cùng với chú ấy diễn trò như vậy… Tôi cảm thấy không thích hợp.”
“Cho nên cô muốn bên tôi nghĩ cách lấy DNA của ba cô và Hàn Siêu so sánh với nhau?”
“Đúng vậy, mấy việc như thế này, các cô chắc cũng có bảng giá chứ?”
“Đây là trường hợp khá đặc biệt, đầu tiên cô cứ trả trước một vạn, sau đó trả thêm hai vạn, tổng cộng là ba vạn, bên tôi sẽ đem DNA theo yêu cầu của cô đi xét nghiệm, đến khi hoàn thành hợp đồng, cô sẽ phải thanh toán nốt số tiền còn lại.”
“OK, chúng ta ký hợp đồng thế nào?…Hợp đồng điện tử được chứ?”
“Có thể.” Lâm Gia Mộc đem hợp đồng điện tử gửi cho Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh nhanh chóng ký tên rồi kết thúc cuộc gọi.
Trịnh Đạc quấn khăn tắm từ trong phòng tắm bước ra, ôm lấy cô từ phía sau, Lâm Gia Mộc nhanh chóng tắt webcam, nhưng mà… Hàn Dĩnh lại gõ vài dấu chấm than, cảm thán qua MSN: “Bà chủ, người đàn ông của cô, có bán không?
Trịnh Đạc lấy micro: “Không bán.”
Bên kia, Hàn Dĩnh cười đến thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất. Là một cô con gái đang nghi ngờ ba mình có con riêng, nhưng tâm trạng của cô ta tốt đến kỳ lạ.
“Mặc quần áo vào đi.” Nói xong Lâm Gia Mộc nhéo nhéo cánh tay Trịnh Đạc.
“Buổi tối Tư Điềm có ở lại không?”
Trịnh Đạc tì cằm lên đỉnh đầu cô: “Lại là vụ án gì vậy?”
“Con riêng.”
Lâm Gia Mộc đưa hợp đồng cho Trịnh Đạc xem. Anh cầm hợp đồng, nhíu nhíu mày: “Thân chủ là Hàn Dĩnh? Người tên Hàn Quốc Trụ được nhắc đến trong hợp đồng là…”
“Là ba cô ấy.”
“Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước.” Trịnh Đạc cười cười: “Đợi lát nữa ra ngoài ăn đêm hay là lên tầng trên?”
* Trường Giang sóng sau đè sóng trước: chỉ người có triển vọng hơn thế hệ đi trước.
Lâm Gia Mộc: “Tối nay em muốn ở một mình.” Sau khi lau súng cướp cò vì chuyện trước đó của Tiết Văn Vũ, quan hệ giữa hai người bọn họ có điểm thân cận quá mức, Trịnh Đạc đã hai lần liên tục ngủ ở nhà trọ của cô, sáng sớm hôm nay cô phát hiện trong tủ nhà mình đã có đến một ngăn kéo đựng đầy nội y cùng tất của Trịnh Đạc, ngay cả trong tủ cũng có đến bốn, năm cái mắc áo bị anh chiếm cứ, anh… giống như xâm nhập vào tất cả các mặt trong cuộc sống của cô, mà cô lại hoàn toàn không ý thức được…
Trịnh Đạc buông tay khỏi người cô, hôn một cái lên trán cô: “Được.”
Hai người bọn họ ở cùng một chỗ chơi trò ám muội lâu như vậy, anh rất hiểu cô.
“Trịnh Đạc…” Rời khỏi vòng tay của anh, Lâm Gia Mộc lại cảm thấy có chút lạnh…Cô khi nào thì trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối không phút nào rời khỏi đàn ông được vậy? Cô gọi tên Trịnh Đạc xong, lại khinh bỉ chính mình.
“Cái gì?”
“Sáng mai nhớ đem một thùng giấy A4 đến, văn phòng hết giấy rồi.”
“OK.”
Uông Tư Điềm sau khi ăn một miếng bánh cuối cùng liền lấy cớ có việc trốn vào trong phòng khách. Cô cảm thấy hai người lớn nhà mình cả ngày chơi trò ái muội khiến ai nhìn vào cũng ngấy tận cổ, quan hệ của hai người họ càng ngày càng gắn bó, dù là vô tình hay cố ý cũng làm cô ta nhìn đến nhức mắt không thôi.
“Tư Điềm! Để cho bọn chị yên tâm ra ngoài điều tra án, em không có việc gì thì không được rời khỏi văn phòng.”
“Đã biết.” Tư Điềm cứng nhắc ôm máy tính chat QQ, cô ta nhẫn nhịn lắm mới có thể không buôn chuyện với bạn bè mình về cuộc tình của hai ông bà già này trong văn phòng mức nào rồi. Cô liếc nhìn qua hai người kia, hôm nay bên ngoài trời đầy tuyết, Trịnh Đạc vẫn theo phong cách vạn năm không đổi là quần bò, áo jacket, chỉ có đôi giày là khác mọi hôm, còn Lâm Gia Mộc thì quần dài, áo lót nhung dê, cộng thêm áo khoác Burberry. Trịnh Đạc cầm khăn quàng cổ đưa cho Lâm Gia Mộc, cô gật đầu, anh thản nhiên quàng khăn lên cổ cho cô, sau đó cầm túi GUCCI chờ cô đi giày.
Tuy rằng động tác hai người không nhiều lắm, cũng không giống như một số cặp tình nhân trẻ tuổi quấn quýt nhau đến phát sợ, nhưng lại lẫn trong đó một loại tình cảm vô cùng thân thiết, sâu đậm.
Tư Điềm nhìn hai người kia, thầm nghĩ…Liệu cô có nên tìm một người bạn trai không nhỉ? Nhưng ngẫm lại những người đàn ông mình quen, cô nhịn không được mà run lên, hay là thôi đi.
Sau khi hai người kia đi khoảng mười phút, điện thoại vang lên.
“Alô! Văn phòng tư vấn Lâm Gia Mộc xin nghe!”
“Lâm Gia Mộc có ở đấy không?”
“Xin hỏi bác là ai ạ?”
“Tôi là mẹ con bé…”
Tuy rằng chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng Uông Tu Điềm vẫn đứng nghiêm mỉm cười, thậm chí chỉ còn thiếu nước cúi đầu với cái điện thoại. Mẹ của nữ trung hào kiệt Lâm Gia Mộc có thể là người phụ nữ như thế nào?…Trong bộ não của Uông Tư Điềm, vị này có thể so với nhân vật nữ truyền kì trong các bộ phim truyền hình như Hoàng Thái Hậu hay Lão Phật Gia: “A, thì ra là dì, chị Gia Mộc cùng anh Trịnh Đạc đi ra ngoài làm việc, nếu không dì gọi cho chị ấy xem?”
“Điện thoại của nó hình như hết pin, con có số điện thoại của Trịnh Đạc không?”
“Có, có.” Uông Tư Điềm lưu loát đọc ra số di động của Trịnh Đạc, “Nếu không thì con gọi cho anh ấy, bảo chị Gia Mộc gọi lại cho dì?”
“Không cần đâu, đúng rồi, con là trợ lý mới trong công ty sao?”
“Dạ, con là trợ lý mới.”
“Con tên gì?”
“Con tên Uông Tư Điềm.”
“Tên rất hay, năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?”
Đây là tốc độ gì? “Dì, con năm nay mới mười tám, còn chưa có bạn trai.”
“Mười tám a, thế nào lại không đi học đại học?”
“Cái kia…Con không thi ạ.”
“Nên đi học lại, tuy rằng đại học không phải con đường duy nhất, nhưng là…”
Dì…Không phải dì muốn tìm con gái sao? Sao lại nói với mình hăng say như vậy, Uông Tư Điềm ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt.
Quay trở lại mười năm trước, Hàn Quốc Trụ tại thành phố A cũng được xem như là một nhân vật tương đối hiển hách, nhưng mười năm trở lại đây lại dần dần suy tàn. Mười năm trước, thời điểm Hàn gia có tiền, có ngươi nói Hàn Quốc Trụ có khối lượng tài sản lên đến năm triệu, nhưng vướng phải mấy hạng mục đầu tư thất bại, lại gặp sai lầm khi chuyển hướng kinh doanh lên tỉnh lỵ nên tài sản cứ vơi dần, toàn bộ đều dựa vào mấy hạng mục đầu tư vài năm gần đây chống đỡ, chính là khu thương mại năm tầng kia, nhưng là cũng có tám phần cửa hàng không phải là của ông ta. Việc kiếm tiền chủ yếu dựa vào hai cửa hàng diện tích chưa đến một ngàn mét vuông ở tầng một, cùng với chi phí quản lí và cho thuê mặt bằng. Tuy rằng trung tâm thương mại này có giá rất thấp, nhưng tiền lãi hàng năm cũng không phải mức mà người bình thường có thể tưởng tượng được, mà nếu quả thực bán trung tâm này đi, miệng ăn núi lở cũng hết, cho nên tài sản cố định của ông ta tuy nói đáng giá mấy triệu, nhưng so với những người cùng thời điểm mười năm trước khởi nghiệp cùng ông ta ,thậm chí so sánh với sự phát triển trong mười năm của ông ta cũng không bằng, còn kém quá xa, càng không cần phải nói bên ngoài đã sớm đồn đại, tài sản của ông ta tuy nhiều, nhưng nợ cũng không ít. Đầu tư trung tâm thương mại, cộng thêm trước đây đầu tư hạng mục thất bại, đến bây giờ mỗi ngày chỉ còn lại lợi tức của cửa hàng của ông ta, đến cả phòng ở cũng phải thuê bên ngoài, không phải do chính ông ta làm chủ.
Theo lời đồn đại, ông ta mỗi năm đổi một xe, hàng hiệu không rời thân, bên người luôn không thiếu gái đẹp. Có người còn nói, ông ta thường mạnh tay chi tiền mua quà tặng gái, đưa con gái ra nước ngoài, mua xe mua nhà, cho nên nhiều người cũng tin ông ta không phải kẻ thiếu tiền.
Hàn gia tổng cộng có ba người con, anh cả Quốc Đống là người thành thật, yên phận làm ở cơ quan nhà nước nửa đời người, Hàn Quốc Trụ ngay từ lúc đầu phát tài cũng có công lao của anh cả, nên đối đãi với cháu trai vô cùng tốt, bỏi vậy Hàn Quốc Đống sống rất dễ chịu, hơn nữa cũng không có tham vọng làm quan to, làm đến chức trưởng phòng cũng không tiến xa hơn nữa, vẫn là cả ngày vui vẻ hớn hở ở nhà đẹp, đi xe xịn. Người ta nói người của Hàn gia đều đa tình, Hàn Quốc Đống là ngoại lệ, bị vợ quản thúc, mấy năm nay vẫn không có chuyện gì xấu, có điều nghe nói vợ hắn là người có thủ đoạn, mưu mô.
Người con thứ hai trong nhà là Hàn Quốc Trụ, ban đầu ông ta là kỹ thuật viên trong xí nghiệp quốc doanh, bởi vì sinh thêm con gái nên bị mất cơ hội thăng chức, liền rời khỏi cơ quan một mạch gây dựng sự nghiệp, bắt đầu từ việc buôn bán hàng hóa ra thị trường, cho tới bây giờ trở thành ông chủ lớn nắm giữ số tài sản trên triệu. Thời trẻ tuổi có tiếng phong lưu, sau khi cưới vợ là mỹ nữ thì yên phận ở nhà hai năm lại bắt đầu ở bên ngoài phong lưu. Điều duy nhất đáng khen ngợi là dù cờ màu ở bên ngoài bay phấp phới nhưng cờ đỏ trong nhà lại không đổ. Thực ra ông ta có một trai một gái, có điều, con trai vừa thi đại học xong thì bị tai nạn rồi qua đời, chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái, được cưng chiều chẳng khác gì hòn ngọc quý trên tay.
Chú ba Hàn Quốc Lương, trong số ba anh em được xem như “Hắc dê”, lăn lộn bên ngoài còn sớm hơn anh trai mình, nhưng chỉ được cái khá giả, được anh hai giúp đỡ, hiện tại đang quản lý một nhãn hàng nữ trang, trên thương trường cũng được coi là triệu phú. Bản lĩnh kiếm tiền của hắn không bằng anh trai, nhưng bản tính phong lưu lại lợi hại hơn rất nhiều. Khi con trai được ba tuổi, vợ hắn không chịu được đòi ly hôn, bỏ con nhỏ để lại cho hắn, rồi bỏ đi. Hắn kết hôn lần thứ hai, người vợ thứ chưa kịp sinh đứa con cho hắn thì đã bị vợ ba cướp mất vị trí. Người vợ thứ ba lại sinh cho hắn một đứa con trai, hai người cãi nhau ầm ĩ, nhưng vẫn duy trì được sáu năm, vợ ba bị gãy chân, vợ tư nhân cơ hội nhảy vào thế chỗ. Tuy nhiên vợ ba cũng không phải tay vừa, mang theo con trai cùng một số tài sản lớn bỏ đi. Vợ tư chính là bà vợ hiện tại…
Lâm Gia Mộc lật xem tư liệu của nhà này, nheo nheo mắt. Vị thế của Hàn gia ở thành phố A cũng coi như vững chắc, cô vốn cũng rất chú ý thu thập tư liệu về gia đình này, xem mà muốn đau mắt.
Trịnh Đạc cầm lấy Ipad của cô, tiếp tục xem: “Vợ Hàn Quốc Trụ có thể ví với vua của Ninja rùa.”
Chỉ riêng danh sách người tình có tên tuổi đàng hoàng của ông ta cũng có tới mười hai người: “Vợ Hàn Quốc Trụ, Tiêu Lệ làm gì?”
“Trước kia bà ta cũng làm việc tại một xí nghiệp quốc doanh, nhưng sau khi sinh thêm con bị phát hiện nên cũng bị đuổi việc, đi theo Hàn Quốc Trụ mở công ty, sau đó Hàn Quốc Trụ phát đạt, bà ta yên tâm trợ giúp chồng quản lý…Nhưng nghe nói Hàn Quốc Trụ không thích vợ kè kè bên cạnh, ảnh hưởng đến việc hắn “kết giao”, vậy nên dỗ bà ta về bán vải, kinh doanh cũng không tồi. Lại nói bà ta cũng không phải loại người giống như cây tơ hồng phải dựa vào chồng mới sống được, nhưng lại chỉ có thể sống nghẹn khuất như vậy.
Hai người đang thảo luận về vụ án thì điện thoại Trịnh Đạc vang lên, anh nhìn tên người gọi hiện lên rồi nhìn thoáng qua Lâm Gia Mộc, “Dì, con là Trịnh Đạc…”
Lâm Gia Mộc liều mạng lắc đầu, nhưng Trịnh Đạc cười xấu xa: “Vâng, Gia Mộc ở cùng con…Không có việc gì, chỉ là có vụ án đặc biệt…Vâng, chúng con rất tốt…À, dì muốn nói chuyện với cô ấy ạ?…” Trịnh Đạc đem điện thoại cho Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc đá Trịnh Đạc một cái, hít một hơi thật sâu mới tiếp điện thoại: “Mẹ…”
“Điện thoại con lại hết pin? Con như vậy thì đi công tác như thế nào? Làm nghề này điện thoại là thứ vô cùng quan trọng biết không hả?”
“Vâng, con biết rồi…”
“Con đã cùng Trịnh Đạc nói chuyện chưa?”
“Nói cái gì ạ?”
“Kết hôn! Con đã hơn ba mươi rồi, quen Trịnh Đạc nhiều năm như vậy, nếu con thẹn thùng thì đưa mẹ đi gặp nó, nói với nó, nếu không lấy kết hôn làm mục đích thì tất cả tình yêu đều là trò đùa giỡn của lưu manh hết…”
“Mẹ, con chưa nghĩ tới chuyện kết…” Lâm Gia Mộc trợn mắt, không cần đoán cô cũng biết mẹ gần đây xem cái gì trên tivi.
“Con ngốc quá! Con là con gái, vốn so với người ta đã lớn tuổi hơn. Con người ta tuổi trẻ có hạn, con thì ngày xuân đã qua, nếu không sớm kết hôn sinh con cái thì con chính là phụ nữ lớn tuổi không sinh được…”
Lâm Gia Mộc đưa điện thoại ra xa, cau mày nhìn màn hình, khoảng ba phút sau đem điện thoại lại gần, bên kia lão phu nhân nhà cô vẫn tiếp tục lải nhải: “Mẹ nói cho con biết, con đừng nghĩ có thể tránh mẹ, hiện tại mẹ đang ở nhà ga, sắp xuất phát rồi, lần này con không kết hôn, mẹ sẽ không đi đâu hết!”