Ngày đăng: Tháng Sáu 27, 2015

[Huyền huyễn] Tiểu yêu, trốn chỗ nào – Chương 1


Chương 1: Ta muốn câu dẫn tiểu soái ca
Edit: TM
Beta: Rika
Chương 1: Ta muốn câu dẫn tiểu soái ca
Edit: TM
Beta: Rika
Tộc hồ ly Thượng cổ Thanh Khâu , thiên địa thần nhân đều kính trọng, tổ tiên Thanh Khâu khai chi tán điệp sinh sôi nảy nở , dần dần sinh ra các chi, lại có một chi rơi xuống Cầu tiên sơn, cố gia lấy họ là Cầu.
Cầu gia nuôi một ổ hồ tử tổng cộng chín con, da lông tuyết trắng , người nhìn đều yêu mến. Chín con tiểu hồ ly chưa biến thành hình, ra ngoài du ngoạn thì gặp phải nông phu mang theo chó săn lên núi săn bắt. Trời mùa đông, ở cạnh dòng sông nhỏ đã kết băng , trên được cây cỏ che lấp, tám tiểu hồ ly tụm lại một chỗ nghiên cứu, chỉ chờ nông phu cùng chó săn lầm vào cỏ lau mọc trong nước sông là thoát thân.
Vừa bố trí thỏa đáng, đại ca lại phát hiện Tiểu Cửu nhà mình mất bóng, tám huynh đệ tỷ muội tìm khắp chung quanh , chỉ có lão tam chỉ vào bờ sông nhỏ nói tới đây thì mùi Tiểu Cửu rất nhạt.
Đại ca sợ hãi không thôi, đi ra ngoài đùa giỡn, nếu như đem Tiểu Cửu đánh mất, thảm nhất là bị chó săn ăn tươi, cha mẹ nhất định sẽ lột da mình. Nghĩ như vậy, cũng không kịp sợ hãi, dạt chân ra, điên cuồng chạy tới bờ sông
Đến bờ sông , huynh muội tám người không khỏi choáng váng. Tiểu Cửu giùng giằng đang từ trong nước bò ra , một thân lông hồ ly tuyết trắng ướt nhẹp, thậm chí còn kết băng, toàn thân hắt xì run rẩy liên tục
Đại ca không có mục đích cắn cổ của nàng đem nàng kéo về trong động, rồi tinh tế hỏi mới biết được rằng Tiểu Cửu dĩ nhiên muốn thử xem băng rốt cuộc cứng tới mức nào. Nàng nói xong liền chọc tức chúng hồ ly. Cha mẹ trở về nghe nói việc này càng đau đầu một trận, nào ai có thể nghĩ, chỉ là sau này càng phát hiện ra Tiểu Cửu đúng là đầu óc có vấn đề.
Hồ ly mẹ tỉ mỉ suy nghĩ một hồi lúc này mới chợt nhớ lại, chính thời gian mang thai , bị cây tinh sát vách dọa sợ, bụng bị đánh vào góc bàn, phải chăng, lúc đó đầu Tiểu Cửu cũng bị đụng đến choáng váng?
Người một nhà khổ không thể tả. Ai không biết hồ ly trên đời này chính sinh vật quý báu, nếu như truyền đi nhà bọn họ ra một con hồ ly ngốc, hồ ly cha mang một gương mặt già nua nghĩ, rốt cuộc quay đầu lại. Người một nhà đang ngồi cùng một chỗ thảo luận nên làm sao chữa được chứng ngu đần của Tiểu Cửu, đã thấy cây tinh thở hồng hộc chạy tới báo tin:
“Ôi chao ơi, các ngươi trông nhàn rỗi quá nhỉ, ta vừa thấy Tiểu Cửu nhà các ngươi mang một bao bố xuống núi, các ngươi không sợ tiên cô ở núi kia bắt nó đi chứ?” Hồ ly mẹ sửng sốt một chút, run rẩy nói: “ Không có khả năng, tốt xấu tổ tiên ta cũng là tộc thượng cổ ở Thanh Khâu”.
Hồ ly cha lắc đầu “Một khi phi thăng thì chính là tiên, nàng cho là tiên cô kia là một kẻ dễ trêu chọc?” Dứt lời, liền biến thành chân thân hồ ly đuổi theo Tiểu Cửu . Lúc đuổi tới chân núi thì cũng vừa lúc nhìn thấy một ít lông hồ ly của Tiểu Cửu.
Hồ ly mẹ lúc này trợn tròn mắt, kêu khóc không nên ghét bỏ sự ngu dại của Tiểu Cửu , hồ ly cha vội vàng viết thư gửi về chúng huynh đệ tỷ muội rằng chuyện lớn xảy ra rồi, trong đó viết ‘Bất cứ giá nào, nhìn con hồ ly nào bộ dạng giống Tiểu Cửu hãy đưa nó về Cầu Tiên Sơn, Cầu gia sẽ có tạ lớn”
Lại nói, Tiểu Cửu xác thực rời nhà đi ra ngoài. Nàng nghe thấy được cha mẹ cùng ca ca tỷ tỷ nói chuyện, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc tại sao gia đình lại bất hòa. Nhưng nàng thật ra hiểu một đạo lý.
Nàng từng nghe mẫu thân nói về biểu tỷ, biểu tỷ nàng đã lớn thành một tiểu thư xinh đẹp động lòng người, lúc cần tìm một tướng công tuấn tú . Mị thuật của nàng làm cho mọi người đều điên đảo, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thoát được tay nàng, bà bà đối biểu tỷ ca ngợi không ngớt. Cho nên nàng suy nghĩ, nếu như mình cũng có thể tìm một tướng công như vậy trở về, cha mẹ cũng sẽ không ghét bỏ mình như vậy nữa . .
Ra khỏi hồ ly động cũng không có đi xuống thành trấn dưới chân núi , mà là nửa đường vòng vo một cái, trực tiếp đi tới động Hoa Đào của biểu tỷ và biểu tỷ phu . Phải nói biểu tỷ của Tiểu Cửu đây chính là một hồ ly truyền kỳ. Trời sanh một đôi mắt xếch, thắt lưng tùy thời có thể xoay cong lại. Nàng nhìn thấy Tiểu Cửu, đưa tay sờ da lông của nó , nhịn không được líu lưỡi :
“Da lông tốt như vậy , thật đáng tiếc .” .
Tiểu Cửu nghe không rõ, ôm móng vuốt làm một bộ vái lạy: “Biểu tỷ biểu tỷ, tỷ dạy muội Mị thuật đi.” .
Biểu tỷ ngắt một quả nho nhét vào trong miệng tướng công , liếc Tiểu Cửu cười run rẩy:
“Mị thuật là thứ thuật pháp mà hồ ly chúng ta từ nhỏ đã biết , tỷ không thể dạy cho muội được. Thế nhưng… “
Nói đoạn liền dừng lại đánh giá Tiểu Cửu, móng tay đâm đâm đôi môi hồng nộn, phong tình vạn chủng: “Tỷ có thể giúp muội sớm một chút hóa thành một thân nữ nhân, còn việc muội tìm tới một công tử dĩ nhiên là phải tự học.”
Tiểu Cửu vội vã bái lạy biểu tỷ rồi xoay người ngồi dậy, nhưng bị Cố tướng công giữ lại, bấm tay niệm thần chú nhảy lên ngói xanh trên nóc động, xốc lên một khối ngói ,từ bên trong lấy ra một vò nhỏ.
“Đây là Nhất Mộng Tam Niên, uống một chén tu vi tăng ba năm, hôm nay đều cho muội”.
Tiểu Cửu cầm Nhất Mộng Tam Niên vui không tự kìm chế được, cám ơn biểu tỷ xong rồi đi xuống núi, chỉ tiếc lúc đi tới đường đều không nhớ rõ. Tùy tiện chọn một đường mà đi.
Tiểu Cửu đi không bao lâu, Cầu Tiên Sơn cho người đưa thư đưa tới, biểu tỷ nhìn một lần ruột đều khẩn trương. Thế nhưng Tiểu Cửu chẳng biết đã đi đâu, không thể làm gì khác hơn là pha trò làm bộ mình chưa thấy qua biểu muội đến nơi này.
Tiểu Cửu nhớ mang máng dưới chân núi có một thôn trấn, thế nhưng đi một ngày một đêm vẫn như cũ không có một bóng người, bỗng trong gió thổi đến một cỗ mùi chó săn nồng nặc. Tiểu Cửu nhịn không được sợ run cả người, còn chưa kịp trốn được trong bụi rậm chợt nghe thấy người hô: “Ôi chao, ngươi xem, đích thị là một con hồ ly mập mạp, giết nó có thể lấy lông làm cho muội muội một áo bông thượng hạng đó.” .
Tiểu Cửu đặt mông ngồi dưới đất, sợ lạnh run. Người đi săn giương cung thả ra một mũi tên, mũi tên xé rách không khí, thanh âm kia thực sự là mang theo một cỗ hàn khí chết chóc, Tiểu Cửu ngậm đuôi cuộn thành một đoàn, nghĩ thầm ước rằng sau khi thoát khỏi, sẽ bật người quay về Cầu Tiên Sơn, không cần học Mị thuật, khỏi cần tiểu soái ca, còn hơn là như bây giờ chờ người tới làm thịt.
Đột nhiên nổi lên một trận gió, dẫn theo một mùi hương hạnh hoa . Tiểu Cửu nhăn mặt nhăn mũi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cả người thiếu niên một thân trường sam xanh biếc tuấn lãng đứng đó, bàn tay đang nắm đích thị là mũi tên vừa mới phóng tới.
Tên đi săn gặp kẻ phá hủy chuyện tốt của mình liền có chút không cam lòng, lại nhìn đối phương ăn mặc dường như không giống như người bình thường, chỉ sợ là không thể đắc tội công tử quý tộc nhà giàu, vì vậy không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò kêu ầm lên: “Ngươi từ đâu tới, ngẫu nhiên phá hoại chuyện tốt của cha con chúng ta?!” .
Trường sam niên thiếu dường như cũng cảm giác mình không có việc gì bỗng dưng lại cản trở nhân gia săn thú, quay đầu lại thấy Tiểu Cửu làm bộ đáng thương, cảm thấy thực sự không đành lòng để nó cứ chết như vậy , cắn răng, quay người nói với người nọ: “Ta từ đâu tới không cần biết, then chốt chính là, tiểu hồ ly ngươi muốn giết chính là sủng vật của ta, ta đây không cho phép .” .
Con trai thợ săn tính tình bướng bỉnh, dắt chó săn đi về phía trước hai bước, hù dọa làm cho Tiểu Cửu không tự chủ nhích lại gần chân của trường sam thiếu niên .”Ngươi dựa vào cái gì mà nói nó là của nhà ngươi ? Ngươi có nói rằng toàn bộ cánh rừng đều là của nhà ngươi chẳng lẽ cũng bắt chúng ta tin, chúng ta ở trong trấn này, ai cho phép ngươi dám tùy tiện động thủ.”
Thiếu niên gãi gãi đầu suy nghĩ. Tiểu Cửu rất sợ hắn thay đổi chủ ý , cái mạng nhỏ của mình sẽ không giữ được, đành mở miệng ngặm vạt áo của hắn cố sức kéo kéo
Thiếu niên cúi đầu liếc Tiểu Cửu một cái, Tiểu Cửu chợt dùng hai cái chân sau đứng thẳng lên, hai cái chân trước khoát lên chân của hắn thật giống như con chó nhỏ nhà giàu sang nuôi muốn lấy lòng chủ nhân .
Thiếu niên trong đáy lòng âm thầm phỏng đoán một hồi nhịn không được líu lưỡi: ‘Chuyện lạ, tiểu súc sinh này hình như nghe hiểu được tiếng người’.
Tiểu Cửu thấy sắc mặt đắc ý của cha con thợ săn, không khỏi nóng nảy, hai cái chân sau chợt phát lực, mặc kệ các người, phóng một phát liền bay đến trong lòng thiếu niên kia. Sau đó Tiểu Cửu liền sửng sốt.
Hồ ly trên người đều khoác một tầng da lông ấm áp, nhưng nó rốt cuộc tuổi còn nhỏ, da lông lớn lên còn không dày, mùa đông luôn cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng thiếu niên này không chỉ ấm áp, mà còn hoàn quanh quẩn một cổ hương hạnh hoa ngọt ngào. Tiểu Cửu không khỏi say mê , cắn vạt áo thiếu niên lại tiếp tục chui vào hai phân nữa.
Con trai thợ săn mắt không khỏi choáng váng. Hắn và cha hắn quanh năm săn thú, đều biết hết tập tính tất cả súc sinh trên ngọn núi này. Súc sinh kia không phải nuôi trong nhà hay sao lại có thể thân người như vậy. Mới vừa rồi bộ dạng phách lối giờ không tự chủ bớt đi vài phần
Thiếu niên cúi mặt xuống, hướng phía bọn họ hếch hếch cằm, không nói hai lời ôm Tiểu Cửu xoay người rời đi. Đi qua một ngọn núi nhỏ, lúc này mới mở ra vạt áo, vừa nhìn Tiểu Cửu co rúc ở trong ngực hắn lúc này cư nhiên ngủ thẳng cẳng. Sắc trời phát ra sắc hồng hồng, báo trước một trận đại tuyết sắp đến, thiếu niên nhìn một vòng bốn phía , mang theo Tiểu Cửu trốn vào trong một sơn động
Tiểu Cửu ngủ nhẹ nhàng vui vẻ, cũng không quan tâm tới ngượng ngùng xấu hổ, cái bụng hướng lên trời. Trong giấc mộng, nàng mơ mình biến thành một tiểu nữ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngoài cửa thiếu niên cầu thân xếp một hàng dài dưới chân núi Cầu Tiên . Mẫu thân nàng mặt mày rạng rỡ vui vẻ, mười tám dặm thôn hồ ly thân thích đều nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, từng bước từng bước chỉ về phía nàng làm gương giáo dục con cái mình.
“Ngươi xem đi, Tiểu Cửu mười tám liền thay đổi, trở nên thật tự tin.” .
Vừa lúc đó, Tiểu Cửu bị bao tử kêu ‘ọc ọc ọc’ của mình làm cho tỉnh lại.
Trong sơn động đã có lửa, Tiểu Cửu hướng bụng ngủ cách đó không xa, ấm áp mà lại không nguy hiểm. Ánh lửa sáng tắt, trong sơn động cũng không rõ hơn vài phần không khí lãng mạn , Tiểu Cửu vẫy vẫy đuôi chợt nhớ tới biểu tỷ nói, thầm nghĩ nên thử một lần dụ dỗ tiểu soái ca, lại không phải vừa vặn có một người sao. Tìm khắp nơi, nhưng lại không thấy hình bóng tiểu soái ca kia kia.
Tiểu Cửu nâng bước chân dạo qua một vòng, vẫn không phát hiện ra bóng dáng tiểu soái ca, cái mũi nhỏ lộ ra, ngửi thấy được trong không khí cư nhiên có hỗn loạn một mùi máu. Thăm dò nhìn một chút gió tuyết bên ngoài, tâm hoang mang một cai, liền cụp đuôi chạy theo hướng có mùi máu.
Thiếu niên dường như là bị kẻ nào đó truy sát, lúc Tiểu Cửu chạy tới hắn đã bị chém mấy nhát kiếm ngã vào trong tuyết, bốn phía tuyết trắng làm hắn một thân máu đỏ nhìn tựa như một đóa hoa xinh đẹp. Tiểu Cửu hoảng hốt không hiểu. Trong đầu lẩn quẩn một cái ý niệm rằng là tuyệt đối không thể để cho hắn chết.
Cầu gia là một chi của Thanh Khâu, tuy rằng thành phần máu thuần không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc vẫn có công hiệu cứu người. Tiểu Cửu đưa móng tay rạch vào da thịt, nhưng ngay cả da lông cũng chẳng sứt mẻ tí nào, móng vuốt dính đầy tuyết trắng, tựa hồ giống như đang cười nhạo nàng.
Lại nói Tiểu Cửu khuyết điểm rất nhiều, ưu điểm …..hoàn toàn không có. Nàng hết lần này tới lần khác liều chết suy nghĩ. Nếu chân thân hồ ly ta không cắn nổi, hóa thành hình người có thể được sao, từ trong lòng mang ra Nhất Mộng, không suy nghĩ nhiều liền đem toàn bộ đổ vào trong miệng.
Thiếu niên tuy rằng mất máu quá nhiều, nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh. Hắn cảm giác được Tiểu Cửu ngồi ở bên cạnh hắn, cảm động và biết tiểu súc sinh này thật là có lương tâm, không giống các huynh đệ lãnh huyết không có tâm can của hắn, vừa mở mắt con ngươi cư nhiên thấy Tiểu Cửu cởi lông hồ ly hóa thành một nữ tử dung mạo xinh đẹp , đầu óc ‘Ong’ lên một cái, cư nhiên sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh
Chuyện kể rằng, thiếu niên này đang trong giấc mộng. Xác thực hơn là hắn đang mộng xuân.
Hắn mơ tới tiểu hồ ly hoá thành một nữ tử xinh đẹp đem hắn kéo về trong sơn động, chẳng làm tiên pháp gì cư nhiên chữa được vết thương của hắn, hơn nữa, cư nhiên lại tắt đèn chuyển cảnh nàng đang lấy thân báo đáp.
Nàng nói cho hắn biết nàng tên Cầu Nhĩ. Hắn cũng một mặt động tình ,một mặt nói cho nàng biết hắn gọi Nhan Ngọc.
Vừa cảm giác tỉnh mộng lại chẳng còn có cái gì hồ ly mỹ nữ. Nhan Ngọc chỉ nói rằng chính mình ban ngày chạy đi lại bị bệnh thần kinh, lại không phải là bị hồ ly tinh câu hồn, lúc này mới sinh ra nhiều phán đoán. Mộng xuân, cư nhiên hắn nằm mộng xuân.
Hắn búng một cái lên vạt áo dính tuyết, lúc này mới cảm thấy không đúng. Vạt áo màu lục của hắn lại sinh ra nhiều lỗ thủng dính máu. Trên y phục xuất hiện vết tích nhuộm màu đen , tỉ mỉ lại ngửi còn có mùi máu tươi, thế nhưng trên da không hề có vết, vạt áo bên trong cũng hoàn trơn truột như lúc ban đầu. Nhan Ngọc sửng sốt. Chẳng lẽ, hết cả cảnh trên đây đều là thật? Hắn cứu tiểu hồ ly quả thật là một hồ ly tinh? Nghĩ như vậy hắn cư nhiên sinh ra một tia hàn ý.
Hồ ly tinh trước giờ đều dựa vào hút dương khí nam tử mà sống . Chưa biết chừng hồ ly tinh này như thế này đói bụng lại muốn quay về đây nguyền rủa hắn, sứ mạng của hắn còn chưa hoàn thành, nếu là chết thảm ở chỗ này quả thật không được. Nghĩ đoạn liền cột chắc đai lưng rời khỏi sơn động.

[Hiện đại] Đoạt tử – Chương 26


Xin lỗi các bạn vì thời gian qua bỏ bê không đăng bài, không phải là Drop, mà ta định làm cho xong Hoa đào bất thành kiếp rồi làm tiếp các truyện khác, nhiều truyện mà nhân lực ít ỏi, các em ấy còn thi học kỹ nữa, cho nên ta không gánh nổi mà edit tất cả. Mong các bạn thông cảm. *cúi đầu*
________________________________________
Chương 26
Edit: Cherish Wang
Beta: Rika
Lâm Diễm không có chút tâm tư nào cùng Nhan Tầm Châu ở đây tham gia cái loại dạ hội này, hơn nữa cô vừa vào một lúc liền có cảm giác huyệt thái dương nhức nhối, cho nên lúc Xuân Tử nhiệt tình dẫn cô đi lên gian nghỉ ngơi thay quần áo bộ dạng Lâm Diễm trở nên phờ phạc, nhưng thật ra bên tai vẫn nghe được Xuân Tử bên cạnh nói “Mặc cái này đẹp.” “Mặc cái này cũng đẹp nữa” .
Lâm Diễm hướng tầm mắt quét qua trên đám trang phục, quay đầu nói với Xuân Tử: “Cô ra ngoài trước đi, tôi tự chọn một bộ, thay xong sẽ đi ra.”
Xuân Tử tùy tiện: “Đều là nữ, sợ cái gì.”
Lâm Diễm không nói gì, Xuân Tử nhìn cô một cái, hừ nhẹ rồi đi ra đóng cửa lại.
Lâm Diễm thay một cái váy liền màu vàng nhạt, kiểu dáng là kiểu chữ V, Lâm Diễm ở đằng sau gáy thắt một cái nơ con bướm, sau khi thắt xong cúi đầu vừa vặn mới phát hiện váy có chút ngắn, chiều dài chỉ đủ che ngang đùi, làm miệng vết thương dán bang ở đầu gối lộ ra bên ngoài.
Lâm Diễm bị thương ở đầu gối là vì ngày hôm qua lúc nghiệm hóa ở nhà xưởng thời điểm không cẩn thận bị một cái thùng đụng trúng làm rách da chảy máu, lúc ấy đi cùng cô còn có Từ Gia Luân, sau đó lập tức theo chủ nhiệm phân xưởng kia đi băng bó vết thương. Phòng thuốc của phân xưởng, ngón tay nữ công nhân thường bị thương khi may vá, cho nên nhóm của ông ta trên cơ bản đều chuẩn bị một ít băng cá nhân.
Lâm Diễm sau khi thay xong xuôi quần áo đi ra, Xuân Tử đã chẳng thấy mặt đâu, Lâm Diễm mắt nhìn bốn phía sau đó theo đường cũ đi về, trên đường gặp lại hai người đã từng nói chuyện với cô, Lâm Diễm cúi đầu.
Lúc lướt qua, hai người đàn ông kia cùng hô lên một câu: ” Chào anh Nhan.”
Nhan Tầm Châu không thèm liếc hai người đàn ông vừa huýt sáo, con ngươi đen bóng âm thầm toát ra một đám lửa, lúc sau tuấn mâu chợt tắt, anh trực tiếp đi lên trên lầu ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm, nghiêng đầu nhìn về phía cổ của cô mới phát hiện trên người cô không đeo loại trang sức nào cả.
Như vậy vừa thấy, Nhan Tầm Châu mới nhớ tới trong khoảng thời gian này anh thực sự không phát hiện Lâm Diễm mang loại trang sức gì, nhưng hai ngày nay xem qua cổ tay cô có đeo một chuỗi vòng đá thạch lựu.
Trong trí nhớ Nhan Tầm Châu, kỳ thật trước kia Lâm Diễm cũng không mấy khi trang điểm, khi đó anh còn kinh doanh châu báu trang sức, cách một đoạn thời gian lại đem về một thứ, mỗi lần sau khi trở về Lâm Diễm liền chọn lựa trong đám châu báu ấy, lúc tâm tình tốt sẽ đem mỗi thứ trang sức đeo một lần, sau đó đeo qua rồi lại lau sạch sẽ bọn chúng thả lại vào hòm, theo như lời cô nói thì là: “Mấy thứ trang sức này, phụ nữ đeo đều giống nhau để ngắm là được rồi.”
Lần đầu tiên anh đưa cho cô là một chiếc vòng cổ dùng đá khổng tước chế định mà thành, đá khổng tước rất lớn, làm xong chiếc vòng cổ sau đó anh còn đem khối đá khổng tước còn lại cho cô mài một khối đá chèn giấy.
Chẳng qua cái vòng cổ cùng kia cùng khối đá chèn giấy đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, Nhan Tầm Châu nhớ rõ sau khi Lâm Diễm ngồi tù anh cũng có đi tìm, nhưng hiện tại chính mình cũng không nhớ nổi là để ở chỗ nào, có lẽ là quá nhiều chuyện xảy ra nhớ không nỗi, có lẽ là anh căn bản không muốn nhớ lại.
Lâm Diễm đi theo Nhan Tầm Châu vào một gian phòng, bên trong cả trai lẫn gái so với bên ngoài thoạt nhìn cũng khá bình thường, đủ loại chức vụ hỗn loạn, kỳ thật cái họ xem trọng nhất chính là quan niệm giai cấp, ai là lão đại,ai là tiểu đệ đều cần đặc biệt chú ý thân phận.
Hôm nay là tiệc mừng đám cưới huynh đệ tốt trước đây của Nhan Tầm Châu, nếu là tiệc mừng cưới, mọi người nói chuyện nghe nhạc sẽ không cố kỵ thân phận, lúc Nhan Tầm Châu mang theo Lâm Diễm đi ra, một người đàn ông tinh mắt lập tức kêu lên: “Lão đại , tối hôm qua hưng trí tốt lắm, làm bị thương cả chị dâu.”
Lâm Diễm nghe không rõ lắm cho nên nghĩ tối hôm qua Nhan Tầm Châu cũng không có tới đây, đầu óc vòng vo nửa vòng cảm thấy câu này khả năng nói Trương Mộ Mộ, nhất định là như vậy, trong lòng càng cảm thấy buồn cười châm chọc.
Sau đó Nhan Tầm Châu đêm cô ra nhìn một lượt, tầm mắt quét qua miếng dán miệng vết thương trên đầu gối, mỉm cười: “Thằng nhóc, mắt nhìn đi đâu đấy.”
Lâm Diễm theo tầm mắt Nhan Tầm Châu nhìn về phía đầu gối mình, lập tức liền hiểu được, sau đó cô đã bị Nhan Tầm Châu kéo đến ngồi xuống trên sô pha, sau đó tay phải Nhan Tầm Châu tùy ý động đến miệng vết trên đầu gối cô, trên mặt lộ vẻ thong dong sủng nịch tươi cười: “Sao không đổi cái váy dài hơn một chút .”
“Ở đó cái váy này là dài nhất rồi .” Lâm Diễm nói như vậy, xem ra là muốn Nhan Tầm Châu đừng có hiểu lầm gì, Lâm Diễm chán muốn chết dựa vào trên sô pha nghịch di động.
Thời đại bây giờ, cái di động đồ cổ của Lâm Diễm không chỉ bị Từ Gia Luân cười nhạo, Nhan Thư Đông thế hệ 00 với cái điện thoại của cô cũng rất ý kiến, làm lúc cô đồng ý với Nhan Thư Đông chờ nghỉ hè buôn bán có lời liền dẫn nó đi công viên Disneyland chơi, Nhan Thư Đông liền khinh thường nói: “Chờ kiếm được tiền , vẫn là trước tiên tự đổi cho mẹ cái điện thoại đi.”
Lâm Diễm không tiến đến chỗ bọn họ, mà cầm di động nghịch trò chơi rắn ăn mồi, trò chơi này cô chơi mười mấy năm rồi cho nên mỗi lần có thể chơi được điểm rất cao, nhưng mà bảng điểm vị trí cao nhất lại bị Nhan Tầm Châu cướp mất, sau đó anh đắc ý dào dạt nói với cô: “Tiểu Diễm, mau tới chủ động hôn anh, đây chính là điều kiện đáp ứng .”
Lúc Lâm Diễm đang chơi rắn ăn mồi, Nhan Tầm Châu nhìn qua cô một cái, anh cũng không bắt buộc cô cùng anh xã giao, có người hỏi chị dâu làm sao vậy, Nhan Tầm Châu đã nói: “Vừa mới nổi giận.”
Chị dâu, hai chữ nghe thật chói tai, Lâm Diễm mắt nhìn thời gian trên di động, nghĩ rằng Đông Đông ở Nhan gia có phải đang ngủ hay không.
Nhan Tầm Châu nói buổi tối cô theo anh tới đây, đến ngày mai là cô bắt đầu có thể đưa Đông Đông đến ở cùng một khoảng thời gian, ở tại phòng trên lầu trên mà anh ta đã sắp xếp.
Lâm Diễm chính là bởi vì những lời này của Nhan Tầm Châu mới theo anh đến đây.
Buổi tối Nhan Tầm Châu không nói nhiều lắm, từng người đến tiếp rượu anh liền uống một chén, tửu lượng anh tốt, trước kia ngay cả mấy chai cũng chưa có vấn đề gì, hiện cũng không dám quản hắn, nhưng mà Nhan Tầm Châu đêm nay uống cũng không ít.
Chú rể qua chỗ này kính rượu: “Đại ca, chị dâu nhỏ, kính hai vị một ly.”
Chị dâu nhỏ, Lâm Diễm cảm thấy cách xưng hô này rất chuẩn xác, ngay lúc này, Nhan Tầm Châu một phen dành lấy điện thoại của cô: “Cùng uống một chén đi.”
Lâm Diễm ngẩng đầu, tiếp nhận chén rượu.
Chú rể nhìn qua là một người đầu trọc mập mạp, cười hì hì đối diện Nhan Tầm Châu nói chuyện: “Nhiều năm như vậy cảm ơn anh Nhan chiếu cố, nhưng sau khi kết hôn không thể đi theo anh Nhan, vợ em sợ phiền phức, tính mang theo cô ấy tới nơi khác mở một nhà hàng, về sau đại ca cùng chị dâu nhỏ nhất định phải tới ủng hộ.”
“Sẽ đến.” Nhan Tầm Châu nói, “Yên ổn lui xuống dưới là tốt rồi.”
Lâm Diễm trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó đầu bóng lưỡng mập mạp ngốc ngốc nở nụ cười một chút: “Đại ca, xem ra chị dâu nhỏ không có ý kiến gì.” Dừng một lúc, “Chị dâu nhỏ, tôi là Lại Đầu”
Hóa ra là Lại Đầu, Lâm Diễm cầm lấy chén rượu: “Lại Đầu, chúc hạnh phúc.”
Lại Đầu sờ sờ đầu: “Cũng chúc đại ca hạnh phúc.”
Lâm Diễm bỗng nhiên liền nở nụ cười, Nhan Tầm Châu cảm thấy tươi cười này rất chói mắt, uống xong rượu liền kéo Lâm Diễm một lần nữa ngồi xuống.
Buổi tối đến Nhan Tầm Châu có sắp xếp một căn phòng nghỉ ngơi, lúc ôm Lâm Diễm tiến đến giường lớn, Lâm Diễm rút tay về: “Phải đi về.”
“Lâm Diễm.” Nhan Tầm Châu nhíu mi nhìn cô.
“Chỉ nói cùng tham gia tiệc là được rồi, chưa nói muốn ngủ lại đây.”
“Hiện đã khuya , hôm nay uống rượu, không có cách nào đưa em về.”
“Không cần đưa, tôi có thể tự gọi xe.”
Nhan Tầm Châu phiền chán đá đổ một cái ghế, hôm nay Chương Tử đặc biệt có tâm, buổi tối bố trí phòng anh mười phần hoàn hảo, hoa hồng sâm banh nến… tất cả đều chuẩn bị .
Nhan Tầm Châu gọi lái xe lại, sau đó cùng Lâm Diễm trở về vùng ngoại thành đại học, rạng sáng đường tĩnh lặng không tiếng động, chẳng qua trong xe so với đường còn im lặng hơn, Lâm Diễm hơi buồn ngủ, kỳ thật ngay từ trước lúc tối xuất phát cô đã cảm thấy thân thể có chút không thoải mái .
——
Lâm Diễm ngâm đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới tới bệnh viện, lúc làm việc ở nhà xưởng, trợ lý Nhạc Minh nói với cô: “Chị Lâm, sắc mặt chị nhìn kém quá, hay là đi bệnh viện khám đi.”
Lâm Diễm đi vào bệnh viện đứng trước phòng khám bệnh, sau đó là một dòng người dài xếp hàng, lúc cô sắp xếp xong xuôi đội công nhân mới nhớ tới hôm nay cô còn phải đi đón Đông Đông tan học, cô lập tức gọi điện thoại cho Nhạc Minh, nhờ cậu ấy hỗ trợ đi đến trường đón Đông Đông.
Nhạc Minh vội vàng đi tới trường, đợi nửa ngày không thấy Đông Đông đâu, sau đó liền gọi điện về cho Lâm Diễm: “Chị Lâm, em không nhìn thấy Đông Đông, liệu có phải đã được ba nó đón đi rồi không?”
Lâm Diễm gọi điện cho Nhan Tầm Châu, giọng Nhan Tầm Châu trong điện thoại rất lạnh lùng: “Tôi không gọi lái xe đi đón nó.”
Bạn nhỏ Nhan Thư Đông không để cho Lâm Diễm kịp trở tay, tự mình bắt xe taxi chuẩn bị đi tìm Lâm Diễm, sau khi lên xe hỏi anh lái xe: “Đến đại học Đông Đạt bao nhiêu tiền?”
“Đại khái bốn mươi đồng.”
Nhan Thư Đông trong lòng nhẩm tính số tiền đang có, không chênh với số tiền Lâm Diễm trước cho nó lắm, sau đó nó nói với anh lái xe: “Được rồi, hiện có thể xuất phát rồi.”
Dọc đường Nhan Thư Đông đều chơi trò chơi, đến lúc trả tiền Nhan Thư Đông tự động cho lái xe thêm hai dồng, bởi vì lần trước nó nhìn thấy Lâm Diễm cũng cho thêm chú lái xe taxi hai đồng, cho nên lần trước chú lái xe cũng không phải kẻ lừa đảo?
Nhan Thư Đông hơi buồn cười, nó đã lâu không nhìn thấy Lâm Diễm, trực tiếp đi đến nhà xưởng của Lâm Diễm.
Nhan Thư Đông là biết đây là nhà máy của Lâm Diễm, lúc cô bận việc liền đem nó đưa tới nơi này, Nhan Thư Đông đi qua vài lần đã nhớ kỹ đường, đáng tiếc lúc đi vào bên trong nhà máy Lâm Diễm, có một cô công nhân nói cho nó: “Đông Đông à, mẹ cháu sinh bệnh , hiện đang ở bệnh viện.”
Cô công nhân ở nhà máy gọi điện cho Lâm Diễm, sau đó ở bệnh viện nhận được điện thoại Lâm Diễm mới yên tâm, cô dặn cô công nhân hỗ trợ chăm sóc cho Đông Đông, sau khi tan tầm cô ấy nếu không vội trở về ngay thì sẽ tính tiền tăng ca cho.
Lâm Diễm thử máu, uống sun-fát ba-ri*, kiểm tra kết quả ra là đau thượng vị dẫn đến sốt cao, bác sĩ đề nghị cô nằm viện quan sát, Lâm Diễm thì lại muốn chỉ xin thuốc về uống, lúc đề suất ý kiến liền bị bác sĩ giáo huấn một chút: “Cô nghĩ đây là bệnh nhẹ ngoài da sao? Hiện đã  không phải đơn giản là loét dạ dày, mà là thủng đấy.”
(*Uống sun-fát ba-ri kiểm tra hình ảnh thực quản: bao gồm chụp X-quang và hình ảnh 2 tầng, đây là phương pháp kiểm tra thường dùng nhất trong chẩn đoán lâm sàng ung thư thực quản. Có thể hiển thị kích thước vùng bệnh chuyển biến và bên trong thực quản cùng các bộ phận có liên quan gần đó)
Lâm Diễm cho tới giờ vẫn biết mình có bệnh dạ dày, hồi đi làm ở quán bar có cái gì tốt, mấy tháng uống rượu kia làm cho cô một thời gian dài đều nằm mơ một giấc mơ, mơ chính mình qua đời, sau đó Đông Đông của cô còn lại trên đời cô đơn một mình không có ai chăm sóc, sau khi tỉnh lại cô luôn luôn cảm thấy đau xót không cam lòng.
Cô không cam lòng chết, cũng không yên tâm chết, sống thế, nếu ngay cả tử tự do cũng không có, đại khái chỉ có người làm mẹ, bởi vì từ khi sinh con ra,trên lưng đã bắt đầu trên đeo một cái trách nhiệm với đứa bé.
Lúc Lâm Diễm trong phòng bệnh truyền dịch, Nhan Thư Đông liền cõng cặp sách to đùng xuất hiện trước mắt cô, đi phía sau Nhan Thư Đông là cô công nhân mở miệng nói xin lỗi: “Lâm tổng, Đông Đông muốn tới đây, như thế nào cũng không ngăn được, cho nên đành phải dẫn nó qua.”
“Không sao.” Lâm Diễm ngẩng đầu cười với cô ấy, sau đó hỏi Nhan Thư Đông: “Cơm chiều con đã ăn chưa?”
Nhan Thư Đông đỏ mặt, không gật đầu cũng không lắc đầu, sau đó giọng nói có mấy phần nghẹn ngào trong cổ họng phát ra.
Lâm Diễm hơi sợ hãi, chạy nhanh cầm lấy một tay con, khẩn trương mở miệng: “Mẹ không sao… Kỳ thật là ngày hôm qua mẹ không đắp chăn dẫn đến sau đó hơi cảm lạnh phát sốt .”
Nhan Thư Đông yên lặng nhìn Lâm Diễm: “Thật vậy không?”
Lâm Diễm cười tủm tỉm xoa xoa đầu, cho dù môi trắng bệch vẫn cười đến xán lạn: “Đương nhiên là thật , bằng không sờ trán mẹ xem có phải nóng hay không, chờ trán mẹ hết nóng thì mẹ sẽ khỏi .”
Nhan Thư Đông nửa tin nửa ngờ, nhưng mà vẫn vươn cái tay nhỏ bé lên trên trán Lâm Diễm, sau đó không được tự nhiên mở miệng: “Lớn như thế này rồi buổi tối sao còn có thể đá chăn ra!”
Lâm Diễm: “Lớn cũng sẽ có lúc không cẩn thận!”
Nhan Thư Đông hừ hừ: “Về sau không cho phép không cẩn thận .”

[Huyền huyễn] Hoa đào bất thành kiếp – Lời cuối sách


Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết.
Edit: Rika
 Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Ngoài cửa sổ mặt trăng đã qua ngọn trúc, dưới ánh trăng, lá trúc tản ra màu xanh mượt.
 Thiên Dao hôm nay chơi cùng hài tử nhà bên rất hăng hái, tối về liền tắm một cái rồi ngủ.
Ta mang theo một bầu rượu ngồi trước cửa sổ ngắm trăng, vô luận như thế nào đều ngủ không được. Ánh trăng như thế làm ta luôn nghĩ đến nhưng ngày ở Ngưu thôn.  Cũng tròn, cũng sáng như thế.
Thế nhưng cảnh còn người mất, người đã từng ngắm trăng cạnh ta đã không còn.
Đại chiến năm năm trước, Cừ Cử ngã xuống không tỉnh lại nữa.
Ta không biết Thiên Lai lão nhân cùng Cô Xạ tiên tử  nói gì với thiên binh thiên tướng, tựa hồ nhắc tới Mật Phi, nhắc tới chuyển thế luân hồi, cuối cùng chuyện của ta cũng không giải quyết được. Cầm Khương bị Cô Xạ tiên tử mang về Doanh Châu, còn xử lý như thế nào ta cũng không biết.
Cừ Cử sử dụng kim khâu thứ huyệt, gần như dầu hết đèn tắt, trước khi chàng trút hơi thở cuối cùng ta liền đem Hồi Mộng nhét vào trong miệng chàng, nhưng chàng vẫn như cũ không tỉnh lại, vì vậy Thiên Lai lão nhân đem toàn bộ sự việc nói cho ta biết.
Năm ấy ở Lôi Khả, Cừ Cử hộ  thể cho Minh Lam là thật, nhưng phương pháp chàng dùng có chút dã man, chàng đã hy sinh mấy vạn năm tu vi. Sau đó cùng ta đi vào Bất Chu Sơn, cùng Chúc Âm một hồi đại chiến, nguyên khí hao tổn, rồi lại bị Mạc Quý làm trọng thương, gần như là chết, sai đó vất vả được Thiên Lai lão nhân trợ giúp khôi phục được một tia nguyên khí, chỉ cần không xảy ra sự cố, sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng một chuyến đi lên núi Phương Trượng, bị Thiên Đình chế trụ xương bả vai, mạnh mẽ khóa đi tiên thể, cùng Tả Khâu Ngạo ra sức đánh một trận hơn nữa kim khâu thứ huyệt, cho nên dù xoay chuyển đất trời cùng không có phương pháp.
Hồi Mộng tuy rằng bá đạo, nhưng lưu lại chỉ là một hơi thở mà thôi.
Đây hết thảy đều là khi chàng rồi ngã xuống rồi ta mới nghe người khác nói, đã từng nói là thẳng thắn thành khẩn, nhưng chung quy chàng vẫn không làm được. Ta oán chàng, hận chàng, thế nhưng ta cũng yêu thương chàng.
Mang thai  ba năm, ta rốt cục vì chàng sinh nhi tử, thế nhưng chàng không có cách nào mở mắt nhìn con trai chàng lớn lên giống chàng như thế nào. . .
Đây lông mi, đây đôi mắt, nụ cười tà tà bên khóa miệng, cũng thường đưa tay gãi gãi mũi ta.
Mỗi khi thấy con ta lại thất thần, tựa hồ nhìn thấy chàng tỉnh lại, một nhà ba người chúng ta không chia cách nữa.
Nhưng điều này vĩnh viễn chỉ là giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật, không còn ai gọi ta là “Nha đầu” nữa.
Ta trở thành Tộc trưởng, trở thành mẫu thân, trở thành cô cô, ta không còn trốn trong ngực chàng nữa, mỉm cười nhìn mưa gió bên ngoài.
Không còn ai đúng giờ mang ta ngắm mây trời, ngắm trăng sao
 …
Nhớ lại dĩ vãng, đôi mắt có chút chua xót. Đem chén rượu trong tay đặt bên cửa sổ, loạng choạng bước tới giường. Gió đêm thổi tới… Ngọc Linh Lung nhiều năm yên lặng như thế đột nhiên va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy. 
Ta nhắm mắt lại,  cảm giác say mơ mơ màng màng ngủ mất.
 Ngủ được thì tốt rồi, trong mộng luôn có thể thấy chàng mỉm cười, luôn có thể thấy chàng đút cháo cho ta ăn, sẽ thấy chàng giơ tay nhéo nhéo mũi ta. Ta cái nhớ , cái không, chàng có muôn hình vạn trạng hình dạng, ta ở trong mộng đều có thể nhìn thấy được ,như vậy thật tốt.
Trong mơ dường như có người nhẹ nhàng nắm lỗ mũi của ta. Giơ tay lên đánh phách một cái, chậm rãi mở mắt, nương theo ánh trăng, lại nhìn thấy chàng ngồi ở đầu giường ta mỉm cười.
Một đầu tóc bạc.
Chàng giơ tay lên xoa trán ta, sờ đuôi lông mày ta, nhẹ giọng cười nói: “Nha đầu, ta đã tở về”
Ta vui vẻ, cười từ trong mộng tỉnh lại, lại phát hiện nước mắt từ lâu thấm đã ướt gối đầu.
Chẳng bao lâu trời đã sáng choang, Thiên Dao ở bên cạnh ta vuốt mắt cọ cọ nói: “Mẫu thân, con đói bụng”
Ta đưa tay lên day day cái trán, hung hăng ôm Thiên Dao hôn một cái, sau đó đứng dậy thay đồ.
“Chờ một chút, mẫu thân đi làm đồ ăn ngon cho con”
Thiên Dao ôm chân ta cười hì hì: “Không phải trên bàn đã có rồi sao?”
Ta sửng sốt, xoay người hướng cái bàn trong phòng mà nhìn. Nhìn hồi lâu, hai dòng nước mắt tuôn rơi.
Trên chiếc bàn vuông trong phòng, có một chén cháo đang bốc khói, làm ta nhìn không rõ. . .
“Nha đầu, ta sẽ chờ nàng chuyển thế, chờ nàng lớn lên, sau đó sẽ cưới nàng, tiếp tục làm tướng công của nàng, trọn đời trọn kiếp, ta cứ như vậy chờ nàng. . .”
 – Hoàn –

********

Vậy là đã hoàn Hoa đào rồi, giớ tiếp tục làm Đoạt Tử và Y sủng, thời gian qua bỏ bê các em ấy quá.
À, thêm thông tin nữa là chuẩn bị có một bộ Huyền huyễn nữa lên kệ nhá.
Rika