[Hiện đại, trọng sinh] Sát thủ thiếu gia- Chương 9


Chương 9:

Edit: Bạch Miêu

Beta: E.l.f

Huyên náo tán loạn suốt cả đêm, mãi cho đến tận sáng sớm, bệnh viện mới dần dần khôi phục lại yên lặng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói cật lực hỏi thăm những người tụ tập ở phía ngoài bệnh viện, mọi người xung quanh mờ mịt, không biết nơi này vừa xảy ra một buổi tối đầy kịch liệt, khủng bố, máu me đầm đìa, bắn nhau lẫn lộn.

Bởi sự kiện lần này có ảnh hưởng tới trật tự an toàn xã hội cho nên tin tức chắc chắn sẽ không được phát tán hay đăng báo, cho nên đánh lộn, bắn chác nhau xong, người chết gần hết rồi cũng không có mấy người biết tại sao lại như vậy.

“Chúng sẽ không quan tâm những người này, căn bản chỉ quan tâm giỏ thức ăn của mình, cho nên không cần phải nói.”

“Cho tới tối hôm qua, tin tức nói cho phóng viên cũng chỉ là bị sét đánh, những thứ khác là do cảnh viên đang đi tuần tra, không cẩn thận nên phát sinh sự cố.”

“Không xảy ra thương vong, tốt rồi, tốt rồi…”

“Đúng rồi, mấy cảnh viên tuần tra phải bị phạt…”

Một vị quan lớn của đồn cảnh sát nói vậy,cuộc nháo kịch này cứ như vậy kết thúc…

Ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn người đi đường qua lại, Ô Nha vẻ mặt âm tình bất định.

“Đến nơi rồi .” Tài xế quay đầu lại nói, chỉ chỉ một nhà hàng trong phố, tuy rằng buổi sáng không có khách, nhưng nơi này ban đêm lại không đóng cửa, cửa lớn khép hờ, tựa như đang chờ đợi người nào đó.

Gật đầu, Ô Nha từ ghế sau xe nhảy ra ngoài, lấy áo khoác rộng rãi mặc vào, đắp lên trên người nồng nặc mùi máu tanh, xuống xe liền đi vào trong.

Ánh đèn mờ ảo, nhà hàng vắng khách, chỉ có một người đàn ông anh tuấn ngồi ở quầy bar.

“Mùi máu tanh quá rõ, bị thương à? Nhiệm vụ thất bại?” Người trẻ tuổi tên Du Nhiên hỏi.

“Mắc mớ gì tới mày?” Câu nói đầu tiên của Ô Nha nổi đoá, hiển nhiên tâm tình của cô không tốt.

“Không có gì cả, chỉ là quan tâm mày mà thôi, ha ha… Kỳ thực tao cũng không được tốt.” Vừa nói, người trẻ tuổi vừa chỉ chỉ băng gạc trên người, tổng cộng có năm vết thương, nhìn có vẻ bị không nhẹ.

“Chà chà, nếu như có bảng xếp hạng vệ sĩ hàng đầu thế giới, chắc hẳn tên Lê Quân kia đủ tư cách vào top ba cho mà xem. Không ngờ thực lực của hắn mạnh như vậy… Đánh lén hắn không ăn thua.”

“Thương thế của mày là do hắn? Ha, ngày hôm nay chúng ta thật đúng là thiệt thòi lớn rồi. Ý lão đại sao rồi nhỉ?”

“Đúng rồi, lão đại nói lần này nếu như vẫn không bắt được hắn thì đành tạm hoãn mấy ngày để chuẩn bị cho thích đáng, cái này cũng là cố chủ giao phó.”

“Ai, Chu Quốc Hào lần này thực sự chịu chơi đấy, bỏ ra bao nhiêu vốn liếng, bao nhiêu vệ sĩ, cảnh sát huy động hết cả rồi, nhiệm vụ sau này sợ là càng ngày càng khó, mày có tính toán gì không?”

Người trẻ tuổi vừa uống bia, vừa thao thao bất tuyệt hỏi, nhưng Ô Nha lại nghe câu được câu không, hiển nhiên không muốn trả lời.

“Đúng rồi, vì sao lâu như vậy đều không quyết định mục tiêu? Tao đã giúp mày ngăn tên kia, cả mấy tên vệ sĩ kia nữa, chẳng lẽ mày vẫn…”

“Mẹ kiếp, mắc mớ gì tới mày chứ!” Ô Nha phát hỏa: “Lão tử làm việc không cần mày quơ tay múa chân, đây căn bản không phải nhiệm vụ của mày, mày không cần động tay. Nhiệm vụ thất bại tự tao sẽ đi tìm lão đại giải thích rõ ràng, không cần mày quan tâm!”

Ô Nha khẩu khí cực xung, người trẻ tuổi thế nhưng không tức giận, chỉ cười cợt nói: “Tao không đến thì chẳng phải mày sẽ càng thảm bại hơn sao? Dù sao cái biệt hiệu Lê Quân cũng là khắc tinh của giới sát thủ.”

“Mày vì lão tử đến ư? Khôi hài quá đi! Tao với Huyết Hồ mày hoàn toàn không có giao tình để nói cả!” Kỳ thực Ô Nha biết nếu hôm nay không có Huyết Hồ hỗ trợ, khả năng thất bại của cô ta càng lớn. Cho nên, không cảm ơn thì cũng không thể giận.

Ô Nha thất bại, nhiệm vụ cũng triệt để bị phá hoại, Lê Quân bị thương ở cánh tay phải. Cả hai bên đồng thời đều bị thương, buộc phải rút lui…

Trong suy nghĩ ban đầu của cô ta hoàn toàn tự tin về việc nhất định mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Dù gì cũng là một trong số mười sát thủ đứng đầu, cho dù đối phương có mạnh cỡ nào, chỉ cần có một cộng sự đánh lạc hướng đám vệ sĩ tôm tép kia thì cô ta sẽ có thể ra tay nhanh gọn với mục tiêu.

Nhưng cô ta lại không ngờ Lê Quân không chỉ có nhãn lực kinh người mà còn phản ứng cực nhanh, vừa phát hiện ra cô ta có tiếp viện, hắn liền rút lui, còn dám ôm một cô gái trực tiếp từ lầu bốn nhảy xuống, thậm chí giết chết hai tên sát thủ mai phục dưới lầu.

Ngoài ra, điều đáng tức giận là, cô ta đã quá chủ quan, không thể biết một tên khỏe mạnh kinh người cùng một tên nhóc con lại có thân thủ cực nhanh, làm cô ta tốn không ít thời gian nhưng vẫn thất bại.

Thậm chí, ngay lúc tưởng chừng như đã tiếp cận được thì tên nhóc kia lại bất ngờ phản kháng, còn chó ngáp phải ruồi chém trúng Ô Nha một dao, chuyện này…

Đúng rồi! Nhát dao kia… Thuấn Thiểm?

Phải, cũng không phải, sức mạnh chênh lệch rất nhiều, kỹ xảo cũng bởi vì tố chất thân thể mà có vẻ chẳng ra cái gì cả, cảm giác tiết tấu cũng không quá giống nhau.

“Mày thu nhận đồ đệ?” Đột nhiên Ô Nha quay ra hỏi.

“A? Không có nha, tại sao hỏi như vậy?” Vẻ mặt Huyết Hồ mờ mịt.

Lắc đầu, Ô Nha không hề trả lời. Có lẽ chỉ là trùng hợp, tên tiểu tử kia tối đa chỉ là vận khí không tệ lại có can đảm liều mạng mà thôi, là cô ta đã quá sơ suất.

Có điều, từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử kia, kế hoạch ban đầu liền hoàn toàn thất bại. Một sát thủ như Ô Nha mà lại chịu thua Lê Quân và thằng nhóc đó sao? Phải, cũng không phải, là vì Triệu Vân Phong và Giản Tiểu Mẫn quá xuất chúng sao? Phải, cũng không phải…

Nhiệm vụ lần này của Ô Nha thất bại, kỳ thực có tám phần mười nguyên nhân là do cô ta không ngờ tới mục tiêu lần này lại khó chơi như vậy.

Ai có thể ngờ trước chứ? Mục tiêu chẳng qua cũng chỉ là một tên nhãi mười mấy tuổi gầy yếu vắt mũi chưa sạch…

Nhà hàng yên tĩnh, sau khi nổi cáu, Ô Nha im lặng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhả khói thuốc đầy hờn dỗi. Huyết Hồ cũng không nhiều lời nữa, sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

“Tao đương nhiên không phải vì mày mà tới giúp, những tên kia giết chết Tiểu Lang, coi như nhiệm vụ này không phải của tao, thì thù này… Tao sẽ không để yên.” Một hồi lâu sau, Huyết Hồ mới lạnh giọng nói, vẻ mặt tràn đầy sát khí.

Khoé môi Ô Nha khẽ giật. Cô ta ngập ngừng, rốt cuộc lại nuốt lại những lời định nói vào bụng.

Giữa Ô Nha với Huyết Hồ hoàn toàn không có bất cứ giao tình gì để nói, dĩ nhiên, với người tên Tiểu Lang kia lại càng không liên quan. Vậy thì cần gì cô ta phải quan tâm?

**********

Tôi không biết giờ phút này Huyết Hồ đang nhớ đến tôi, cả suy nghĩ của Ô Nha về tôi nữa. Điều duy nhất tôi đang nghĩ là, ai da, con mẹ nó… đau quá.

“Này, có thể nhẹ một chút hay không a? Thuốc tê có phải quá ít không vậy? Lê Quân, rốt cuộc là có thể lấy đạn ra không hả? Bác sĩ đâu? Hộ sĩ đâu? Tại sao lại do anh mổ hả? Tôi thèm vào. Anh có giấy chứng nhận đủ tư cách làm bác sĩ ngoại khoa chưa hả?”

Nằm ở trên giường phẫu thuật, tôi kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng .

Lê Quân lạnh lùng nói: “Tôi từng học qua khi còn ở trong quân ngũ, còn bác sĩ, tối hôm qua có mấy người trực tối đã bị doạ tè ra quần rồi, còn chưa đến giờ giao ca, Vết thương cần được xử lý sớm, nếu không sẽ mất máu đến chết.”

“…” Tôi khinh, được rồi, so với mất máu mà chết, tôi tình nguyện đau một chút thì hơn, chỉ hi vọng cái tên này đừng để quên băng gạc trong người tôi là được rồi.

“Đúng rồi, dì Nhã Nghiên thế nào rồi? Tỉnh rồi phải không?” Tôi hỏi, nghe Lê Quân đáp: “Không có chuyện gì”, tôi lúc này mới thở phào một cái yên tâm lại.

Kỳ thực, Trần Nhã Nghiên không có bị thương gì, chỉ là lúc nhảy lầu thì bị trật khớp chân, rồi lại bị hai tên sát thủ kia xô ngã, cuối cùng thời điểm nhào tới cứu tôi, cô ấy chạy quá nhanh nên bị choáng, hôn mê bất tỉnh.

Tôi cũng không phải là người bị thương nặng nhất, vết thương do súng gây ra không bắn trúng xương, tay trái bị đâm một nhát dao nhưng may mắn là không thương tổn đến gân cốt.

Triệu Vân Phong bị thương nặng hơn tôi nhiều, trên người có thêm tám vết chém, trúng bảy phát đạn, chia đều khắp cả người, hôn mê bất tỉnh .

Còn có Giản Tiểu Mẫn, vết thương của cô ta cũng không nhẹ, xương bả vai bị đánh gãy, bụng dưới cũng đã bị Ô Nha đâm trúng một dao, còn có một viên đạn suýt chút nữa khiến chân phải cô ta tàn tật suốt đời. Lúc nhảy xuống, chân phải không thể trụ vững, cộng thêm cơn đau khiến cô ta cũng ngất đi.

“Triệu Vân Phong, cả Giản Tiểu Mẫn nữa, bọn họ đã qua giai đoạn nguy hiểm chưa vậy?” Tôi ngẩng đầu hỏi Lê Quân.

“Vẫn ổn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.” Lê Quân mặt không chút thay đổi nói: “Thiếu gia không cần lo lắng cho họ. Cậu nên giải thích rõ ràng vì sao lại có thể trốn thoát được đám sát thủ đó? Còn có thể giết chết hai tên khác?”

Vào chủ đề chính rồi… Trong lòng tôi thở dài, đã biết cái tên này sẽ không bỏ qua cơ hội hoài nghi tôi, cho nên tôi cũng không sợ, giả ngu diễn kịch là tài năng lớn nhất của tôi nha~.

“Làm sao trốn á? Ai biết a… Doạ điên rồi liền chạy loạn thôi, còn hai tên kia chết là trùng hợp thôi, dì Nhã Nghiên có thể làm chứng!” Tôi thuận miệng nói bậy.

“Chạy loạn? Tiểu Vũ thiếu gia nên biết những tên kia không phải là đám cướp bình thường. Cậu nghĩ cậu có thể chạy loạn được sao?” Lê Quân cười gằn: “Hơn nữa trên người cậu có nhiều điểm đáng nghi lắm. Chẳng lẽ lại định mất trí nhớ?”

“Không phải là cướp sao? Tôi không biết a… Anh với cha tôi đâu có chịu nói gì với tôi đâu.” Tôi tiếp tục giả ngu: “Hơn nữa nếu không chạy loạn thì sao lại phải từ lầu bốn nhảy xuống?”

Lê Quân cười lạnh, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Như vậy, Tiểu Vũ thiếu gia, cậu biết Ô Nha sao?”

“Biết a, Ô Nha, còn có tên khác là quạ đen, lông đen, mỏ cũng đen.”

“…” Lê Quân lườm tôi một cái. Tôi cười vui vẻ, cái tên này cả đời nghĩ cũng đừng nghĩ moi được chuyện gì từ miệng tôi.

Đương nhiên tôi biết Ô Nha, hơn nữa so với Lê Quân càng biết nhiều hơn. Ô Nha – nữ sát thủ của Viêm Hoàng, đứng thứ 11 trên thế giới, đứng thứ chín trong mười sát thủ giỏi của tổ chức Viêm Hoàng, từng cùng tôi và Viêm Hoàng làm cộng sự.

Thậm chí, tôi còn biết Ô Nha tên thật là Thiệu Tường, còn biết cô ta tính khí rất thất thường, dựa theo thực lực và chiến tích, cô ta không phải chỉ ở mức thứ chín, nhưng lại đắc tội với quá nhiều người, cho nên không ở mức cao hơn được.

Cô ta giết vô số người. Rất nhiều sát thủ có lối giết người đều là cố gắng không giết người vô tội, không phải là bởi vì thiện lương mà là không cần thiết, nhưng Ô Nha thì khác. Cô ta  mua một tặng một, thậm chí đưa hai đưa ba, chỉ cần cô ta muốn, không chỉ có mục tiêu phải chết mà còn có cả nhà từ lớn đến bé, già đến trẻ, an hem, hàng xóm đều phải chết theo.

Cho nên, lần này Trần Nhã Nghiên rất may mắn vẫn giữ được cái mạng nhỏ toàn vẹn. Nếu Lê Quân tới chậm một bước nữa, chắc chắn cô sẽ phải chết!

Hơn nữa, Ô Nha thường ghi thù rất lâu. Lần này tôi đâm cô ta một nhát dao, sau này sợ là không được sống yên ổn rồi. Coi như Viêm Hoàng từ nay về sau sẽ không bắt cóc tôi nữa, nhưng Ô Nha… chỉ sợ là cô ta vẫn sẽ không bỏ qua cho tôi.

*********

Lê Quân nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Tối hôm qua, người tới bắt cóc thiếu gia là Ô Nha, là nữ sát thủ rất giỏi, đứng thứ 11 thế giới!”

“A? Lợi hại thế? Tại sao cô ta lại muốn bắt cóc tôi chứ?” Tôi tiếp tục giả ngu.

Lê Quân cười lạnh: “Hơn nữa, trước khi tôi đến thì cô ta đã bị thương, là cớ làm sao?”

“Không biết a… Có thể là Triệu Vân Phong cùng Giản Tiểu Mẫn làm?”

“Bọn họ không có bản lĩnh lớn như thế đâu, hơn nữa trên con dao nhuốm máu kia có lưu lại dấu vân tay của thiếu gia, cậu định giải thích thế nào đây?”

Ngữ khí của Lê Quân dần dần gay gắt, vẻ mặt của tôi cũng dần dần lạnh lùng, trong lòng dấy lên một nỗi chán ghét, nằm ở trên giường phẫu thuật không nói một lời.

Tôi biết Lê Quân trước sau đều sẽ không tin tôi, hơn nữa tối hôm qua tôi đã để lại cho hắn rất nhiều kẽ hở, càng ngày càng nhiều, nhưng…

“Anh thấy tôi thú vị lắm sao? Chơi vui nhỉ?” Tôi đầy mặt chán ghét nói.

“Chơi không vui, nhưng thiếu gia đã để lại cho tôi rất nhiều nghi vấn, khiến cho tôi không thể không hoài nghi cậu!”

“Hoài nghi cái quái gì? Hoài nghi tôi có phải đồng bọn của tên sát thủ kia hay không? Đầu óc anh có ổn không vậy? Nếu đúng như anh nói, tôi là đồng bọn của chúng, vậy bọn chúng còn phải bắt cóc tôi sao? Nếu tôi là đồng bọn của chúng, có nhất thiết phải đem mạng nhỏ của mình ra, cộng thêm cả dì Nhã Nghiên, để chơi đùa với chúng hả?”

Trong tiếng gầm rống tức giận, tôi mất đà, vết thương nhói lên đau điếng khiên tôi ngã nhào xuống, Lê Quân liền vội vàng tiến lên đỡ lấy tôi, nhưng vẫn ngữ khí âm lãnh: “Không phải, tôi biết thiếu gia không phải người của bọn chúng, từ lúc vừa mới bắt đầu đã biết.”

“Vậy anh nghi tôi là ai chứ?” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Không biết, aizz, kỳ thực có rất nhiều chuyện tôi nghĩ mãi không ra, điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, thiếu gia không hề giống Chu Vũ trước đây, tính cách, thói quen, tư tưởng, hoàn toàn không giống, thậm chí cậu bây giờ còn am hiểu rất rõ các kỹ thuật giết người.” Lê Quân lắc đầu cười khổ.

“Ông đây chính là Chu Vũ, anh bị ngốc à? Xét nghiệm DNA không phải cũng viết rõ rành rành ra đấy rồi sao?”

“Ồ? Làm sao thiếu gia biết tôi kiểm tra DNA của cậu? Tôi nhớ mình chưa bao giờ nói với cậu…”

“Tôi…” Tôi á khẩu không trả lời được, nhưng cũng lười giải thích, lừa hắn đến tận đây, thẳng thắn ngả bài được rồi, Lê Quân cùng lắm là hoài nghi tôi thôi, không thể nắm được bất kỳ chứng cứ xác thực nào.

“Lê Quân, cảm ơn anh tối hôm qua đã cứu tôi, tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, có cơ hội nhất định báo đáp! Nhưng xin anh hãy nhớ, anh chỉ là vệ sĩ của cha tôi mà thôi, làm tốt phận sự của anh là được, tốt nhất đừng quản chuyện của ông đây!” Tôi dùng ngữ khí âm lãnh nói.

Lê Quân ngẩn ra, khẽ mỉm cười nói: “Chuyện tối ngày hôm qua thiếu gia không cần khắc ghi, tôi cũng không hi vọng cậu báo đáp, có điều cũng hi vọng cậu nhớ rõ, tôi là vệ sĩ của cha cậu, đương nhiên phải phụ trách an toàn cho ông chủ cua mình, lẽ dĩ nhiên tôi không thể bỏ qua bất luận chuyện gì uy hiếp đến ông chủ được.”

“Chính xác, trước sau tôi đều không thể chạm đến bí mật của cậu, cũng không tra ra bất kỳ chứng cứ nào, có điều chỉ cần có ít nhất một điểm đáng ngờ, tôi đều sẽ không bỏ qua, chỉ cần một ngày không tra ra được bí mật của thiếu gia, tôi nhất định sẽ kiên nhẫn nhằm toàn bộ vào cậu! Dù cho ông chủ có vì thế mà giết chết tôi cũng chẳng sao.”

“Kỳ thực, đây chính là nguyên nhân ông chủ thuê tôi làm vệ sĩ cho ông ấy, nguyên nhân cũng vì danh tiếng trong nghề của tôi… Tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho ai làm tổn thương đến ông chủ của mình, cho dù là điểm đáng ngờ nho nhỏ.”

“Tuỳ anh thôi… Có điều, tôi cảnh cáo anh, cõi đời này ngốc nghếch nhất chính là gây bất hoà, ảnh hưởng tới tình cảm cha con của người khác, Lê Quân a, ở trong sự kiện này, anh không có lợi thế, mà kẻ thua thiệt cũng vĩnh viễn không phải là tôi!” Tôi cười lạnh, nói xong cũng nhắm mắt lại, không mở miệng .

Lê Quân cũng không nói gì thêm, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục giúp tôi khâu lại vết thương, mãi đến tận lúc làm xong hết mới cười nói: “Vậy, tôi cũng xin phép cảnh cáo Tiểu Vũ thiếu gia, cậu rất thông minh, cũng rất biết diễn trò, có đôi lúc còn quá tự cao tự đại! Tuy rằng chuyện này đúng là tôi không hề có lợi thế, nhưng cuối cùng người thua thiệt… Chưa chắc đã không liên quan tới cậu đâu!”

Nói xong câu đó, Lê Quân liền quay đầu đi ra ngoài, không cho tôi lấy một cơ hội phản bác.

Tôi nằm ở trên giường phẫu thuật, vẻ mặt âm lãnh đến cực điểm, càng ngày càng chán ghét tên khốn này, thậm chí có một loại kích động muốn giết chết hắn, nếu như tôi đánh thắng được hắn…

Mặc kệ thế nào, tôi phải sớm ngả bài với Lê Quân, có thể sau đó tình hình sẽ càng ngày càng căng thẳng, nhưng tôi không có chút sợ hãi nào cả, cũng không quan tâm hắn sẽ làm gì, hoặc là nói gì với Chu Quốc Hào, bởi vì tôi tin chắc, chỉ cần thân thể của tôi là Chu Vũ, tôi nhất định sẽ không sao cả.

Đáng tiếc, đúng như hắn nói, tính khí tôi khá tự cao tự đại, cho nên khi Lê Quân thuyết phục Chu Quốc Hào, đưa ra quyết định cahwsc chắn thì tôi đã không tin nổi, rất đỗi bất ngờ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, đầu của tôi cũng bắt đầu hỗn loạn, dù sao đêm đó ác chiến quá mệt mỏi, thương thế cũng quá nghiêm trọng, mí mắt tôi nhanh chóng sập xuồng, buồn ngủ.

Lần này, tôi ngủ rất lâu, mà khi tôi khi tỉnh lại… Rất nhiều chuyện cũng khác nhau .

Đang ngủ mê man, tôi cảm giác được có người đem tôi nhấc lên, đặt ở trên băng ca, chỉ chốc lát lại nằm ở trên một cái giường bệnh rất mềm mại, tôi còn nghe được tiếng khóc nỉ non của Trần Nhã Nghiên.

Tôi rất muốn mở mắt ra nói cho cô ấy biết không có chuyện gì, tôi chỉ là có chút mệt mỏi, rất buồn ngủ, mí mắt như bị cả tảng đá to đè sập xuốn, không tài nào mở ra được. Có phải thuốc tê chưa hết không? Hay là do đêm qua mất máu quá nhiều?

Đang ngủ mê man, tôi còn nghe được âm thanh của Chu Quốc Hào, nghe được ông run giọng nói: “Tiểu Vũ, xin lỗi, đều là lỗi của cha, là cha không bảo vệ tốt cho con.”

“Biết là tốt rồi, còn không mau bồi thường cho lão tử, tỷ như cho tôi hẳn một nghìn vạn tệ đi?” Trong lòng tôi hầm hừ nói.

Không biết vì chuyện gì mà Chu Quốc Hào lại cả gan đụng tới ổ kiến lửa Viêm Hoàng nhỉ? Thân làm con, kiểu gì tôi cũng chẳng thoát khỏi tội. Aiz, đời cha ăn mặn, đời con khát nước mà.

Người khác làm con nhà giàu đều là mua nhà mua xe, quần áo hàng hiệu, tán tỉnh gái, tiêu tiêu sái sái sinh sống.

Mà cuộc đời con nhà giàu của tôi, từ ngày đó sống lại bắt đầu tính toán, một bước cũng không ra khỏi bệnh viện, cả ngày cùng bình truyền dịch làm bạn, thật vất vả chờ đến khi thương thế chuyển biến tốt thì có thể xuất viện , sao bây giờ lại…

Aiz, tôi đột nhiên bắt đầu hoài nghi, cả đời này tôi có được xuất viện không vậy?

Đáng buồn nhất chính là, những con nhà giàu khác bên người mỹ nữ như mây, tôi đây? Sau khi sống lại, người phụ nữ tôi yêu thích nhất lại là mẹ tôi, chuyện này quả thật muốn bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu a.

Đáng tiếc, tôi vẫn không cách nào tỉnh lại, nên những câu nói này tôi cũng không nói ra được, bất quá khi Chu Quốc Hào đột nhiên ôm chặt lấy tôi, run giọng nói nhỏ, một giọt nước rơi lên má tôi (nước dãi chăng? ~~)

Một khắc đó, trái tim tôi như bị ai bóp chặt, một ý trách cứ, hờn dỗi cũng không thể thốt ra.

“Đều là lỗi của cha… Nếu như có thể, cha chỉ ước người bị thương, nằm ở đây là cha. Là cha gây nên tội, làm tổn thương đến con.” Chu Quốc Hào nức nở nói, cả người ông đều đang run rẩy, nơi cổ họng còn nghẹn ngào.

Chu Quốc Hào khóc ư? Trời ạ…

Tôi từng là người âm mưu sát hại Chu Quốc Hào, từng đi điều tra về ông ta. Tôi vẫn nhớ rõ, người đàn ông này gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười tám tuổi chỉ có một chút tiền lẻ, một mình tới Thượng Hải bươn chải, dựa vào sự thông minh, quyết đoán cùng cá tính kiên nghị, nhanh nhạy, Chu Quốc Hào tự do vùng vẫy vì lý tưởng của mình. Sau ba mươi năm, từ một kẻ khố rách áo ôm, ông ta đã nhanh chóng trở thành đại phú hào, tiền vào tay nhiều không đếm xuể.

Giới truyền thông Trung Quốc đã hào phóng dành cho Chu Quốc Hào một danh xưng rất kêu: Iron Man!

Đương nhiên danh xưng này cũng chứa không ít chuyện cười ra nước mắt, nhưng cũng chẳng nói điêu, bởi ông ta chính là người sắt điển hình. Toàn bộ cơ nghiệp và tài sản của ông ta đều được gây dựng lên dần dần từ hai bàn tay trắng và ý chí sắt đá.

Thế nhưng, người đàn ông ấy, Iron Man của Trung Quốc này, lại đang nằm gục trên người tôi mà khóc nức nở!

Tôi đã từng thấy rất rất nhiều người khóc lóc nghẹn ngào. Ví như một kẻ từng bị tôi cắt đứt cổ họng, trước khi tôi ra tay, hắn ta đã khóc, so với Đậu Nga còn ra vẻ oan uổng hơn, so với Mạnh Khương Nữ còn thê thảm hơn. Còn có kẻ khác, khi đang bị tôi đẩy xuống từ tầng hai mươi tám thì nước mắt nước mũi trào ra, thậm chí còn không khống chế được mà đại tiểu tiện ra cả quần, ô uế vô cùng!

Tôi đối với những tiếng khóc kia có thể nói hoàn toàn thờ ơ không động lòng, nhưng đối với việc Chu Quốc Hào gào khóc, trong lòng của tôi không tự chủ được mà dậy sóng, tại sao chứ? Là do ông ta đang khóc vì tôi sao? Hay là bởi vì tôi đã dần dần tiếp nhận người cha này rồi, dần dần tiếp nhận tình yêu thương bao la của ông?

“Tiểu Vũ, chờ con khỏe hẳn rồi, cha sẽ làm thủ tục cho con xuất viện, chúng ta về nhà, sau đó cha sẽ tự mình bảo vệ con thật tốt, không bao giờ để con phải chịu tổn thương, đau khổ nữa. Được không?”

Tôi ngây ngẩn cả người, Chu Quốc Hào bảo vệ tôi ư? Buồn cười… Tuy rằng thân hình của ông cân đối, khoẻ mạnh, còn tôi thì gầy trơ xương, nhưng nếu như hiện tại tôi có ý định trở mặt giết ông ta thì dễ như trở bàn tay. Một thương nhân như ông ta lại nói sẽ bảo vệ một sát thủ chuyên nghiệp như tôi? Quá buồn cười.

Nhưng… Buồn cười nhất chính là, trong lòng tôi đột nhiên không tự chủ được mà trả lời một câu: “Được!”

Tại sao tôi lại trả lời như vậy? Là tôi căn bản không nghĩ đến việc ông ta có thể bảo vệ tôi hay không ư? Hay là bởi vì sự kiên định của ông đã thuyết phục tôi? Hoặc là những giọt nước mắt nghẹn ngào kia làm tôi cảm động?

Hay là cho tới giờ khắc này, tôi mới chính thức muốn làm con trai của Chu Quốc Hào, muốn tranh thủ tình yêu của cha mà tôi chưa bao giờ có được một cách chân chính? Tôi rất muốn nói cho người đàn ông này biết, tôi rất muốn thật lòng kêu một tiếng cha, nhưng con mắt của tôi vẫn nhắm nghiền, không thể mở được. TMD, vết thương chết tiệt..

“Cha…” Trên giường bệnh, tôi dồn hết sức mở miệng, cố gắng mở mắt.

Mà sau khi tôi mở mắt ra, Chu Quốc Hào đã không ở đây, Trần Nhã Nghiên cũng không có mặt, thậm chí Lê Quân cũng không thấy đâu. Trong phòng bệnh chỉ có một gã vệ sĩ râu quai nón đang nghiêm túc canh chừng.

“Tiểu Vũ thiếu gia tỉnh rồi? Quá tốt rồi, thiếu gia đã hôn mê rất lâu rồi. Tôi… Tôi phải đi gọi bác sĩ.” Râu quai nón vui vẻ nói.

“Không vội, cha tôi đâu? Dì Nhã Nghiên đâu?” Tôi vội vàng xua tay từ chối, tuy rằng đã hôn mê rất lâu, thân thể cũng suy yếu đi nhiều, nhưng so với bác sĩ, lúc này tôi càng muốn được nhìn thấy Chu Quốc Hào hoặc là Trần Nhã Nghiên hơn.

“Ông chủ gần đây rất bận, không thể ở bên cạnh Tiểu Vũ thiếu gia, phu nhân cũng có việc nên đi về trước, có điều bọn họ đã dặn tôi chăm sóc cho thiếu gia thật tốt. Thiếu gia không cần lo lắng.” Râu quai nón cười hiền nói.

“Ồ…” Tôi gật đầu một cái: “Vậy được, anh đi kêu bác sĩ đi, giúp tôi đi chuẩn bị đồ ăn. Đúng rồi, giúp tôi nói với cha là tôi đã tỉnh, đang ở bệnh viện chờ ông tới đón tôi về nhà.”

Thời điểm nói ra câu nói này, tôi mỉm cười, bởi vì tôi đã tưởng tượng ra cảnh Chu Quốc Hào sẽ kích động vội chạy tới đây sau khi nghe tin tôi tỉnh lại…

Đáng tiếc, tôi đã đoán sai, mãi tới khuya Chu Quốc Hào vẫn chưa xuất hiện, mà gã vệ sĩ kia, cứ hễ tôi hỏi thì lại trả lời trước sau chỉ một câu: “Ông chủ đang bận, Tiểu Vũ thiếu gia chờ đi.”

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.